“Anh ít , chuyện cần nặng lời cứ để em lo.”
Hai ngày sau, ba tôi tìm đến nhà.
“Lạc Lạc, lâu rồi con không về nhà. Ba nhớ con lắm. Con không về thăm ba, nên ba phải tự đến gặp con đây.”
“À mà, gần đây sức khỏe ba không tốt, muốn nghỉ ngơi một thời gian. Con biết đấy, công ty giờ thuộc về Thanh Hứa, ba cũng chẳng có tiền. Con bảo cậu ấy gửi ít tiền cho ba nhé.”
Tôi khẽ , giọng bình tĩnh:
“Sau này ba đừng tìm ấy nữa. Con sẽ không để ấy đưa tiền cho ba nữa.”
Nhớ lại những chuyện cũ, tôi tiếp:
“Ba ba con, muốn con về nhà. Nhưng mỗi lần con gọi điện báo sẽ về, ba vẫn đi đánh bạc.”
“Ba đi mua món vịt quay mà con thích, cuối cùng lại quay lưng đi đánh bạc.”
“Ba không ai cả, người ba chỉ là chính ba mà thôi.”
“Sau này cũng đừng đến đây nữa. Con không hoan nghênh ba.”
“Và nếu ba còn mắc nợ, Phó Thanh Hứa sẽ không quan tâm nữa. Trước đây ấy đã đưa cho ba tổng cộng 50 triệu rồi. Số tiền đó, coi như ba bán con cũng quá đủ rồi.”
Nói xong, tôi lập tức bảo người đuổi ông ra ngoài, còn dặn dò họ không cho phép ông quay lại nhà chúng tôi.
Đồng thời, tôi cũng nhắc nhở trợ lý của Phó Thanh Hứa, phải chặn ba tôi ở công ty, không để ông gặp nữa.
Tôi chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ biết, kiếp trước ba tôi đã dùng tôi để uy hiếp Phó Thanh Hứa thế nào, hết lần này đến lần khác ép đưa tiền.
Kiếp này, tôi không muốn bất cứ ai ảnh hưởng đến cảm giữa tôi và Phó Thanh Hứa.
11
Ngày 14 tháng 11.
Ông nội của Phó Thanh Hứa qua đời.
Người thân duy nhất còn lại của cũng rời xa thế gian.
Trong tang lễ, không rơi một giọt nước mắt.
Anh chỉ lặng lẽ đặt chiếc cần câu mà ông nội thích nhất vào mộ ông.
Tôi đứng bên cạnh , khẽ :
“Hãy nén đau buồn.”
Bất ngờ, nắm chặt tay tôi, rất chặt.
Hôm đó, Phó Thanh Hứa uống rượu.
Tôi biết, rất đau lòng.
Anh :
“Ông mất rồi, tôi rất buồn. Nhưng tôi nghe họ rằng tôi không có trái tim, vì tôi không khóc.”
“Lạc Lạc, chỉ có em là với tôi hãy nén đau buồn.”
“Lạc Lạc, năm đó tôi cố gắng chạy trốn khỏi ngôi làng đó. Khi tôi kiệt sức, chính em đã cho tôi lên xe, đưa tôi đi ăn.”
“Em đã đưa tôi trở lại thế giới đầy ánh sáng.”
“Vì thế, tôi luôn âm thầm ý đến em. Đến khi nhà em gặp vấn đề tài chính, tôi đã nghĩ đến việc dùng cách thấp kém để có em.”
“Xin lỗi.”
Tôi ôm lấy :
“Đừng bao giờ xin lỗi với em.”
Tôi nhớ rằng mình từng cứu một đứa trẻ, không ngờ đó lại chính là Phó Thanh Hứa.
Bởi vì khi đó, tôi nghĩ là một cậu bé câm.
Tôi :
“Em cũng thích . Từ hồi đại học, em đã lén quan sát . Em thích dáng vẻ chăm chỉ đọc sách của ở thư viện.”
“Khi biết mình sẽ lấy , em đã tràn đầy mong đợi.”
“Tôi đến thư viện chỉ để em.” Phó Thanh Hứa nhẹ nhàng .
Tôi siết chặt vòng tay ôm , kiễng chân, và đặt một nụ hôn lên môi , đầy chân thành.
May mắn thay, cảm thầm lặng của chúng tôi ở kiếp này đã không bị bỏ lỡ.
12
Ngày hôm sau, Phó Thanh Hứa trở lại việc như bình thường.
Nhưng trợ lý của thông báo rằng đã lên cơn bệnh.
Tôi lập tức đến công ty và đưa đến bệnh viện.
Hóa ra, Ngô Đồng đã mua chuộc một trợ lý mới trong công ty, xúi ta bỏ thuốc vào đồ uống của Phó Thanh Hứa, định ép quan hệ.
Dù vô uống phải thuốc, khi ta đến gần, hoảng sợ đến phát bệnh, trực tiếp đánh ngất ta.
Tôi không hiểu nổi trong đầu Ngô Đồng toàn những thứ rác rưởi gì.
Tôi lập tức báo cảnh sát.
Tôi mượn trợ lý của Phó Thanh Hứa để ra tay với nhà họ Ngô.
Việc này, tôi bảo trợ lý giấu không cho Phó Thanh Hứa biết.
Ngô Đồng cùng trợ lý định leo lên giường của Phó Thanh Hứa đều bị cảnh sát đưa đi.
Chưa đầy vài ngày, nhà họ Ngô cũng tuyên bố sản.
Ngô Đồng quỳ trước mặt tôi, van xin sự tha thứ:
“Lạc Lạc, chỉ vì quá em!”
“Tha thứ cho đi.”
“Anh chỉ không muốn thấy em hạnh phúc bên ta!”
Tôi quay lưng bỏ đi.
Lấy danh nghĩa tôi mà tổn thương Phó Thanh Hứa ư?
Sau khi ông nội ấy mất, tôi đã phải vất vả thế nào để giữ cho bệnh của không chuyển biến xấu.
Vậy mà Ngô Đồng lại dám tìm người bỏ thuốc, cố kích thích vào lúc này?
Nơi ta cần đến là nhà tù, và ta chắc chắn phải vào đó.
Khi Phó Thanh Hứa tỉnh lại, việc đầu tiên là ôm chặt lấy tôi:
“Lạc Lạc, không bị ta chạm vào! Anh vẫn sạch sẽ!”
“Được rồi, em tin mà.”
Tôi siết chặt vòng tay ôm hơn nữa, nhẹ nhàng vỗ lưng .
Thậm chí bây giờ, tôi chỉ muốn nghiền nát Ngô Đồng ra thành từng mảnh.
Chẳng bao lâu sau, nhà họ Ngô còn bị phát hiện vi phạm một loạt các hành vi trốn thuế, gian lận.
Họ không chỉ đối mặt với sản mà còn phải đối mặt với án tù.
Ngô Đồng trông già đi cả chục tuổi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Khi ta ra tù, vẫn còn một khoản nợ khổng lồ phải trả.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu cả đời này ta không thể sống thoải mái nữa.
Nhìn Phó Thanh Hứa đang bón phân trong vườn, tôi bật khẽ.
Ban đầu, tôi còn dặn trợ lý giấu ấy?
Đúng là tôi quên mất, ấy chưa bao giờ là người dễ bị ức hiếp.
13
Không còn những rào cản phiền phức, cảm của chúng tôi tăng nhiệt “vèo vèo”.
Việc sinh con cũng đưa vào lịch trình.
Hiện giờ, tôi hoàn toàn không thấy có vấn đề gì với việc tiếp cơ thể!
Thậm chí, còn hận không thể ngày nào cũng quấn quýt lấy tôi.
Vài tháng sau, tôi mang thai, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất trong 10 tháng tới, không thể quậy nữa.
Tuần thứ 39 của thai kỳ.
Ngày 16 tháng 12.
Tôi nhập viện, cảm giác lo lắng luôn bám lấy tôi. Tôi sợ rằng Phó Thanh Hứa sẽ rời xa tôi bất cứ lúc nào.
Nghe tiếng máy móc trong bệnh viện, tôi nắm chặt tay không buông:
“Phó Thanh Hứa, không đi!”
“Được, không đi, cả đời này sẽ luôn ở bên em.” Anh nắm chặt tay tôi, giọng dịu dàng.
Khi thuốc mê bắt đầu có tác dụng, cơ thể tôi vô cùng mệt mỏi.
Nhìn gương mặt , tôi thấy dường như nó ngày càng rời xa tôi hơn.
Tôi chợt nhớ ra, mình đã quên rất nhiều điều.
Phó Thanh Hứa của tôi.
Anh ấy đã qua đời mười năm rồi!
Tôi vươn tay, muốn nắm lấy Phó Thanh Hứa trước mắt, như một làn bọt xà phòng tan biến, dù tôi cố thế nào cũng không thể giữ lại.
14
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Tiếng “tít tít” từ máy móc trong bệnh viện đánh thức ý thức của tôi.
Tôi nằm trên giường, trần nhà, nước mắt lặng lẽ trượt dài từ khóe mắt xuống gối, để lại một cảm giác lạnh lẽo.
Hiện thực không phải là tiểu thuyết. Làm gì có chuyện tái sinh?
Chỉ có những người không thể thoát khỏi quá khứ, tự mình đắm chìm trong những ảo tưởng để tự an ủi mà thôi.
Tôi và Phó Thanh Hứa, cuối cùng chỉ là một mối thầm lặng khi còn trẻ, rồi bỏ lỡ nhau mãi mãi.
Phó Thanh Hứa đã mất mười năm.
Mười năm qua, tôi sống còn khó khăn hơn cả khi có bên cạnh.
“Cầm ngọc trong tay là có tội.” Tôi không giống – không có tài kiếm tiền. Số tiền tôi có khiến nhiều người xung quanh dòm ngó.
Hai năm sau khi mất, tôi bắt đầu sinh bệnh.
Cơ thể ngày một yếu dần.
Lúc đó tôi mới biết, cha tôi là người nghiện cờ bạc. Suốt những năm qua, ông đã lấy không ít tiền từ Phó Thanh Hứa.
Năm tôi gả cho , đã chuyển khoản tiền đầu tư cho cha tôi, ông lại đem tất cả đi đánh bạc.
Không còn cách nào khác, cha tôi phải cầu xin thu mua công ty để giải quyết hậu quả.
Phó Thanh Hứa nghĩ rằng những chuyện này không cần thiết phải ra, nên đến lúc mất vẫn không với tôi.
Mãi đến khi qua đời, tôi mới biết, chỉ có là người đã gánh vác cả bầu trời để che chở cho tôi.
Anh bị bệnh, nên không thể giao tiếp với tôi như một cặp vợ chồng bình thường.
Và cũng không hề có “bạch nguyệt quang” nào.
Tất cả chỉ là Ngô Đồng bịa đặt để lừa tôi.
Hắn rằng hắn tôi.
Vậy nên, không muốn thấy tôi người khác.
Thật là điên rồ.
Tôi không giỏi kiếm tiền, lại giỏi dùng tiền để rắc rối cho người khác.
Bạn thấy sao?