Chồng Tôi Là Chuyên [...] – Chương 7

Tôi để chân lên đùi ấy, ra lệnh: "Nhất định rồi, mệt c.h.ế.t đi . Anh không thể dừng lại, phải xoa bóp cho đến khi em hài lòng."

 

Chồng xoa bóp một lúc, tôi cảm thấy mệt mỏi giảm bớt, vừa ngồi thẳng lại thì thấy Tống Nhã đang đứng trước xe, mắt đỏ hoe.

 

Người không biết chắc sẽ nghĩ tôi là kẻ thứ ba, còn ta là vợ chính thức.

 

Tôi có chút hoang mang, không biết ta đứng đây từ lúc nào?

 

Có phải là ta đã thấy tôi và chồng đang thân mật với nhau không?

 

Nghĩ đến việc có thể bị ta theo dõi, tôi cảm thấy ghê tởm. Đầu óc ta có vấn đề sao?

 

Chưa kịp phản ứng, chồng tôi đã bấm còi, hạ cửa kính xuống: "Cô đứng ở trước xe người khác là muốn khiêu khích hay muốn tìm c.h.ế.t à? Cô bị bệnh à?"

 

Cô ta tỏ vẻ tội nghiệp: "Em chỉ vô đi qua đây thôi."

 

"Vô mà không đi ngay, lại đứng đó gì? Có phải muốn lén vợ chồng tôi thân mật không? Cô là kẻ cuồng trộm à?"

 

Tôi lại thêm dầu vào lửa: "Chồng ơi, thật ngại quá, từ giờ không thân mật với em ngoài đường nữa."

 

Chồng tôi ta với vẻ mặt càng tối sầm: "Nhanh chóng biến đi, đừng để tôi thấy nữa."

 

Cô ta trừng mắt tôi rồi mắt ươn ướt chạy đi, không hiểu sao mỗi ngày ta lại có nhiều nước mắt đến .

 

Có thể là do ta xem quá nhiều phim về những trà xanh rồi.

 

Tôi thật sự phục sát đất.

 

Tôi hỏi chồng: "Cô ta khóc như , không cảm thấy tội nghiệp à?"

 

Chồng tôi trả lời một cách đương nhiên: "Tội nghiệp gì, đừng nghĩ đàn ông ngu ngốc, không nhận ra ta là loại người thế nào. Cô ta là để cảm thấy thương , rồi đạt mục đích của mình thôi. Nhưng lại muốn chọc tức ta, không để ta như ý."

 

Tôi sặc sụa, không ngờ chồng tôi lại là một chuyên gia phân biệt trà xanh.

 

Tôi không để ý chuyện này lâu không ngờ sáng hôm sau đi lại phát hiện ra tin đồn về tôi đang lan tràn khắp nơi.

 

9

 

Tôi vừa mới đi thì nghe đồng nghiệp thì thầm sau lưng tôi: "Chính là ấy hôm qua lên chiếc xe sang đấy."

 

"Không ngờ ta lại là người như , thật là không biết xấu hổ."

 

Tôi cảm thấy khó hiểu, dù họ có thấy tôi lên xe của chồng tôi thì cũng chẳng đến mức bảo tôi là không biết xấu hổ chứ?

 

Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp mà.

 

Tôi tìm đến đồng nghiệp thân thiết là Tiểu Nam, hỏi ấy về chuyện này, ấy lén lút kể cho tôi: "Cô không biết à? Mọi người đang đồn rằng cướp trai của Tống Nhã, còn bị ấy bắt gặp tại trận, ấy đứng trước xe mà khóc đấy."

 

Tôi vừa muốn khóc vừa muốn , tài năng vu khống của Tống Nhã đúng là không tồi, từ khi nào vợ chồng hợp pháp lại thành kẻ thứ ba xen vào quan hệ người khác ?

 

Cô ta mới là kẻ thứ ba chứ!

 

Nhưng tiếc là ta muốn xen vào mà chồng tôi thậm chí chẳng thèm liếc ta lấy một cái.

 

Tôi không thèm bận tâm đến những tin đồn thấp hèn này, dù sao tôi cũng không phải chỉ một nhân viên nhỏ ở đây mãi.

 

Chờ đến lúc nào đó tôi tiếp nhận vị trí của bố, tin đồn sẽ tự nhiên tan biến, có cần thiết phải tốn thời gian giải thích mấy chuyện này không?

 

Tôi cầm ly đi ra khu vực pha nước, vừa đến cửa thì nghe thấy giọng điệu tội nghiệp của Tống Nhã truyền đến: "Em cũng không biết sao chị Thẩm lại xấu xa như , sao lại phải cướp trai của em?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...