Chồng Tôi Là Chuyên [...] – Chương 6

"Xem đi, câu của ta ý bảo không phải bình thường rồi, chắc chắn là con của ông chủ mà."

 

Rõ ràng là ta cũng nghe thấy những lời bàn tán, tôi thấy trong mắt ta lóe lên vẻ đắc ý.

 

Cô ta liếc qua mọi người một vòng, rồi ánh mắt dừng lại trên tôi, sau đó biểu cảm như thể thấy ma.

 

Tôi mỉm chào hỏi: "Chào Tống Nhã."

 

Tống Nhã ngập ngừng hỏi tôi: "Sao chị lại ở đây?"

 

Thật là buồn , công ty của nhà tôi, sao tôi lại không ở đây?

 

Tôi nhún vai” "Cứ coi như tôi thích không khí của công ty này ."

 

Tống Nhã ngớ người một lúc, rồi như tìm sự tự tin, mỉm : "Vậy thì trùng hợp quá, chị Thẩm." Chồng tôi không có ở đây, ta lại tiếp tục gọi tôi là "chị Thẩm".

 

Nói xong, ta còn cố khiêu khích tôi: "Đây là công ty mà, gọi chị Thẩm chắc chị không giận chứ?"

 

Tôi lắc đầu: "Sao lại giận?"

 

Đội trưởng thấy tôi và ta rất quen, nên dặn tôi trực tiếp dẫn ta: "Tiểu Thẩm, sau này Tống Nhã sẽ do dẫn dắt, ý một chút, nếu có sai sót gì, tôi sẽ không tha cho đâu."

 

Tôi chỉ cảm thấy rất buồn .

 

Tôi thật muốn xem xem ta sẽ "không tha cho tôi" như thế nào khi chúng tôi đang việc ở công ty của tôi.

 

8

 

Tôi đưa Tống Nhã đến chỗ của ta, bắt đầu giao công việc cho ta.

 

Tôi rất nghiêm túc nhận thấy ta chẳng phản hồi gì. Khi tôi ngẩng đầu lên ta thì thấy ta đang tôi với vẻ mặt đầy thương : "Chị Thẩm, chị cũng không dễ dàng gì. Anh ấy có phải không muốn cho chị tiền tiêu vặt không? Anh ấy giàu có như , sao chị vẫn phải vất vả đi kiếm tiền nhỉ?"

 

Tôi kìm nén cơn giận: "Tôi chỉ đơn giản là thích việc thôi."

 

Cô ta rõ ràng không tin: "Chị đừng cứng đầu nữa, em biết chị cũng có lý do khó . Nói thật ra, ấy chu cấp học phí cho em, còn mua nhà cho gia đình em tốn kém biết bao nhiêu tiền, sao có thể không muốn chi tiền cho chị chứ? Liệu có phải ấy không coi chị là người nhà không? Chị ơi, em thấy chị thật tội nghiệp."

 

Đôi mắt ta trông như sắp rơi nước mắt, cứ như thật sự đang thương tôi.

 

Cô ta trông tốt bụng đến mức tôi cảm thấy như thần thánh trong chùa cũng phải nhường chỗ cho ta.

 

Tôi khó chịu trả lời: "Việc của tôi và chồng tôi không cần đến sự quan tâm của , mới vào , tốt nhất là hãy tập trung vào công việc chính của mình, đừng để sau này bị đuổi việc mà không biết đi đâu khóc."

 

"Được rồi, em không nhắc đến chuyện đau lòng của chị nữa. Nhưng chị đừng nghĩ em chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé nhé. Nói cho chị biết, em đến đây là để quá độ, sau này em sẽ là lãnh đạo của mọi người đấy." Cô ta mỉm đầy tự mãn, ánh mắt khinh thường tôi, như thể tôi là thứ gì đó bẩn thỉu.

 

Cười c.h.ế.t mất, ta không phải thực tập sinh thì là ai?

 

Cô ta có thể lừa dối người khác sao lừa tôi, thật là buồn .

 

Tôi cảm thấy rất khó chịu nghĩ đến kế hoạch của chồng, tôi đành kìm nén cơn giận: "Thế à? Chúc sớm thành công."

 

Tan , chồng lái chiếc Porsche đến đón tôi.

 

Ngay khi tôi lên xe, ấy liền ghé lại gần: "Bà xã mệt lắm hả, có mệt không? Hay để xoa bóp chân cho em nhé?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...