Chồng Tôi Là Chuyên [...] – Chương 2

Cô ta vội vã xin lỗi, đúng một phút sau đã xóa bức ảnh.

 

Tôi chồng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, không hổ danh là người tôi chọn, lúc nào cũng giữ sự tỉnh táo trong những chuyện như thế.

 

Ngày hôm sau, bố mẹ của Tống Nhã gọi điện xin lỗi mời chúng tôi đi ăn cơm.

 

Ban đầu tôi còn nghĩ bố mẹ của Tống Nhã có vẻ hiểu chuyện.

 

Nhưng kết quả lại khiến tôi rất bất ngờ.

 

3

 

Trước khi đi hẹn, tôi đã chuẩn bị rất kỹ, mặc bộ đồ Chanel, đeo túi Hermes, trang điểm kỹ càng.

 

Khi chồng tôi thấy tôi, lập tức hôn tôi mấy cái rồi bị tôi đẩy ra.

 

Tôi ăn mặc thế này là để khiến Tống Nhã cảm thấy xấu hổ, tự rút lui, hiểu chưa?

 

Nếu mà makeup bị hôn lem nhem, chẳng phải tôi đã công cốc sao?

 

Chồng lái xe đưa tôi đến nhà hàng, gia đình Tống Nhã đã đến rồi.

 

Vừa bước vào, tôi đã thấy Tống Nhã ngay lập tức.

 

Nói thật, ta không xấu, chỉ là không biết cách ăn mặc, trông có phần quê mùa.

 

Cô ta thấy tôi, phản ứng đầu tiên là tôi từ đầu đến chân.

 

Đặc biệt là túi Hermes tôi cầm và bộ vòng bốn lá trên cổ, ta gần như dán mắt vào người tôi.

 

Sau vài giây, ta chuyển tầm , với chồng tôi: "Anh đến rồi à."

 

Cô ta hoàn toàn không có ý định chào hỏi tôi, tôi thật sự không thể tin là ta không cố lơ tôi.

 

Chiêu trò rẻ tiền như , chồng tôi đương nhiên đã nhận ra, liền giới thiệu tôi với họ: "Đây là vợ tôi, Thẩm Chân."

 

Cô ta nghe xong hơi sững lại một chút, rồi và chào tôi: "Chị Thẩm, em rất vui gặp chị."

 

Chồng tôi không kiên nhẫn sửa lại: "Cô ấy là vợ tôi, nên gọi là chị dâu."

 

Cô ta có hơi ngượng ngùng, môi mím lại thành nụ gượng: "Em chỉ nghĩ gọi chị sẽ gần gũi hơn thôi mà!"

 

"Đừng gọi ấy là chị, vợ tôi là con út trong nhà, không quen người khác gọi như ."

 

Không khí có chút ngột ngạt, Tống Nhã gượng và không biết phải gì, bố mẹ ta vội vàng hòa: "Con , gọi chị dâu không phải sẽ gần gũi hơn sao? Đừng những chuyện không đâu nữa."

 

Họ bảo tôi và chồng ngồi xuống: "Nhanh ngồi đi."

 

Chúng tôi ngồi xuống, ta lập tức đứng dậy, ngồi gần chồng tôi, còn gắp một con tôm cho : "Anh thử món này đi, thật sự ngon lắm. Anh còn nhớ lúc trước ở nhà em, bố em món tôm này cho không? Hồi đó rất thích đấy. Anh còn sẽ cưới em nữa, còn nhớ không?"

 

Cô ta vừa vừa tôi với ánh mắt khiêu khích.

 

Tôi biết ta đang cố lấy chuyện hồi nhỏ ra để chọc tức tôi.

 

Cô ta coi tôi là người c.h.ế.t sao?

 

Tôi đang định phản pháo lại thì chồng tôi lên tiếng.

 

Anh đẩy món ăn trước mặt ra, lạnh lùng với Tống Nhã: "Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi không hề câu đó. Hơn nữa, cho dù tôi có , nhắc lại chuyện này trước mặt vợ tôi là có ý gì ?"

 

Nhìn kìa, người đàn ông này hay lắm, không cho tôi cơ hội phản ứng lại.

 

Tống Nhã nuốt cơn ấm ức vào trong, và giải thích: "Đâu có, em chỉ chút thôi mà." Sau đó ta liếc tôi: "À, mấy ngày trước em gặp một người quen, chuyện một lúc mới biết ấy là trai cũ của chị dâu. Anh ấy lúc trước chị dâu suýt nữa kết hôn với ấy, ôi, nghe có vẻ rất tiếc nuối."

 

Cô ấy đắc ý tôi, tôi chẳng thèm để ý, chỉ tập trung chồng.

 

Cái tên ghen tuông này, luôn không quên quá khứ của tôi.

 

Vất vả lắm mới quên , lại bị cái Tống Nhã không biết điều này nhắc lại.

 

Tống Nhã không biết ta sẽ bị phản ứng như thế nào đâu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...