Chồng Tôi Là Chuyên [...] – Chương 11

Cô ta ôm mặt, chồng tôi, rồi quên luôn việc giả vờ, trực tiếp nổi giận, điên cuồng hỏi: "Anh thật sự để ta đánh tôi sao? Anh quên là từng bị bắt cóc, suýt bị bọn buôn người g.i.ế.c c.h.ế.t à? Nếu không phải bố mẹ tôi cứu , chắc không biết mình đã c.h.ế.t ở đâu rồi! Bây giờ lại báo đáp ân huệ như , sẽ bị trời !"

 

"Cô là người cứu mạng tôi hay không có lẽ biết rõ hơn ai hết."

 

Câu hỏi của chồng khiến ta sợ hãi lùi lại, vội vàng phủ nhận: "Tôi không biết đang gì."

 

Chồng tôi hừ một tiếng, "Đừng vội phủ nhận, sẽ có lúc phải nhận tội."

 

Cô ta lại bắt đầu khóc, thật là không có điểm dừng.

 

Trưởng nhóm, vì bị khí thế của chồng tôi áp đảo, muốn giúp ta không dám, chỉ có thể đe dọa tôi: "Thẩm Chân, chờ đấy, tôi sẽ gọi cảnh sát, bắt lại."

 

"Tôi xem thử ai dám bắt con bảo bối của tôi đây." Tôi thấy bố tôi, vui mừng .

 

Trưởng nhóm cũng thấy bố tôi, chạy đến trước tôi, ra vẻ lấy lòng: "Chủ tịch Thẩm, ông đến rồi. Chính là này, ấy bắt nạt tiểu thư nhà ông, tôi sẽ báo cảnh sát ngay, bắt ấy lại."

 

Anh ta chỉ tay vào tôi, tức giận .

 

Còn tôi để ý thấy mặt Tống Nhã rất khó coi.

 

Cô ta chắc chắn rất sợ, vì sắp bị lộ ra chuyện mình giả mạo con ông chủ, sao có thể không sợ ?

 

Bố tôi lơ đãng hỏi trưởng nhóm: "Là sẽ bắt con tôi à?"

 

Trưởng nhóm mở miệng, định giải thích, như nhận ra điều gì đó, tôi, mắt trợn to, "Cô... mới là..."

 

Tôi hỏi ta: "Anh đoán xem tại sao tôi lại họ Thẩm?"

 

Anh ta hận không thể cắn đứt lưỡi mình, sau đó điên cuồng giải thích với tôi: "Xin lỗi Thẩm. Tôi không hề biết mới là tiểu thư thật, là đồ giả này cố lừa tôi."

 

Tôi không thèm quan tâm đến những hành như diễn viên hài của ta, loại người này không xứng để tôi mất công.

 

Tôi Tống Nhã: "Giả mạo con ông chủ để nịnh nọt có vui không?"

 

12

 

Tống Nhã như người điên, chỉ trích tôi: "Cô tôi như , có thấy vui không, như kẻ hề à?"

 

Chồng tôi lo ta đột nhiên phát điên sẽ tôi, liền ôm tôi vào lòng để bảo vệ, : "Cô có tâm địa xấu, trách ai ? Chúng tôi không vui đâu, chỉ thấy giống như con cóc ghẻ, thật ghê tởm. Cô cứ bám lấy tôi suốt ngày, thật phiền."

 

"Em như , mà lại tàn nhẫn với em, sẽ phải chịu báo ứng."

 

Chồng tôi : "Cô tôi hay tiền của tôi? Còn tôi không biết mình có bị báo ứng không, báo ứng của thì đã đến rồi."

 

Anh ấy ra cửa, vài cảnh sát bước vào.

 

Tống Nhã như thấy cứu tinh, kích chỉ vào tôi và cảnh sát : "Cảnh sát, chính ta đánh người, mau bắt ta đi."

 

Cảnh sát không thèm để ý, trực tiếp hỏi ta: "Cô là Tống Nhã phải không?"

 

"Đúng."

 

"Chúng tôi nghi liên quan đến tội buôn bán trẻ em, mời đi theo chúng tôi."

 

Cô ta mất hết lý trí, đẩy cảnh sát ra: "Các nhầm rồi, tôi không buôn bán trẻ em, không liên quan gì đến tôi."

 

Cảnh sát : "Thế à? Nhưng bố mẹ vừa mới khai nhận, họ trong vài năm qua, cũng có tham gia vào việc buôn bán trẻ em."

 

"Không, họ bậy, đừng tin họ."

 

Tống Nhã cố gắng vùng vẫy, không thể thắng sức mạnh của cảnh sát.

 

Trước khi bị cảnh sát dẫn đi, ta vẫn gào lên, đầy oán hận: "Thẩm Chân, là đồ khốn nạn, chắc chắn là , tôi, c.h.ế.t đi!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...