1
Giữa đêm khuya, tôi dậy uống một ngụm nước rồi bắt đầu mất ngủ.
Chồng tôi ngủ say, tôi không nỡ phiền , nên mở Weibo để g.i.ế.c thời gian.
Càng lướt, tôi càng cảm thấy buồn ngủ, đang định tiếp tục ngủ thì vô thấy một bài Weibo khiến tôi lập tức tỉnh táo.
Trong bức ảnh là một mặc áo ngủ đen của nam, lộ ra một chút xương quai xanh, ánh mắt mơ màng, trông rất quyến rũ.
Cô đó chính là học sinh nghèo mà chồng tôi đã giúp đỡ.
Dù tôi chưa gặp ta chồng tôi đã từng cho tôi xem video của ta.
Trong bức ảnh ta không còn mặc đồ quê mùa như trước tôi vẫn nhận ra ngay.
Phông nền trong bức ảnh chắc chắn là phòng ngủ của nhà tôi.
Và áo ngủ ta đang mặc, tôi cũng nhận ra ngay, vì đó là tôi tự tay mua cho chồng tôi.
Khi vào dòng chữ ta viết kèm theo: "Áo ngủ của mặc vào thật thoải mái", tôi cảm thấy rợn người.
Dưới bài viết của ta có vài bình luận, tôi nhấp vào xem, thấy nội dung rất thú vị.
Có người bình luận: "Sao, ước mơ đã thành hiện thực chưa?"
Cô ta trả lời: "Chưa, chắc sẽ sớm thôi."
Dù không rõ ràng tôi cũng nhận ra rằng ước mơ này liên quan đến chồng tôi.
Lúc này tôi không còn buồn ngủ, chồng tôi đang ngủ say bên cạnh, tôi vỗ mạnh vào mặt .
Anh bị tôi đánh thức, mắt nhắm mắt mở hỏi: "Có chuyện gì , em ?"
Tôi ném điện thoại vào mặt : "Anh xem đi."
Chồng tôi dụi mắt, vào điện thoại rồi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên” "Trời ạ, Tống Nhã này là sao , sao lại mặc áo ngủ của rồi chụp kiểu ảnh như thế này?"
Tôi khoanh tay trước ngực, với vẻ khó chịu: "Anh hỏi tôi, sao tôi biết ?"
Anh xoa đầu, nhớ lại: "À, nhớ ra rồi, em còn nhớ tháng trước ấy không có chỗ ở, không phải em đã tốt bụng cho ấy ở nhờ nhà mình sao? Chắc là ấy đã chụp ảnh vào lúc đó."
Tôi chợt nhớ lại, hôm đó tôi và chồng đi chơi, tối không về nhà.
Cô ấy gọi điện thoại không có chỗ ở, tôi thấy ấy là một học sinh nghèo khổ, đáng thương, nên tốt bụng cho ấy ở nhờ qua đêm.
Không ngờ lại rước sói vào nhà.
Cứ nghĩ đến việc ấy mặc áo ngủ của chồng tôi, lên giường của chúng tôi, tôi cảm thấy buồn nôn.
2
Sau sự việc này, chồng tôi đã bày tỏ sự ghê tởm cực kỳ mạnh mẽ đối với Tống Nhã.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện ngay.
"Tống Nhã, định gì ? Tôi giúp đỡ học hành vì bố đã từng cứu giúp tôi, không có nghĩa là tôi có ý gì với , đừng có nghĩ tới những thứ không thuộc về mình. Nếu còn những chuyện như mà không có chừng mực thì đừng trách tôi không nể cũ."
Khi còn nhỏ, chồng tôi đã bị bọn buôn người bắt cóc, chính vố của Tống Nhã đã cứu .
Trong suốt những năm qua, đã giúp đỡ gia đình Tống Nhã không ít lần.
Cuộc gọi bật loa ngoài, tôi nghe thấy Tống Nhã đang giải thích đầy tủi thân: "Xin lỗi , là do em sai. Có phải của thấy, không vui không? Em sẽ xóa ngay, không phiền phức cho nữa."
Chỉ qua vài câu , tôi đã kết luận rằng: Tống Nhã này chính là kiểu con mặt mũi hiền lành lại đầy thủ đoạn.
Chồng tôi không kiên nhẫn đáp lại: "Cô ấy không phải là của tôi, đó là vợ tôi, chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi. Hành của không chỉ khiến ấy không vui, mà tôi cũng không vui, ấy là bảo bối của tôi, tôi không muốn ấy buồn, có tư cách gì mà trêu chọc ấy? Tôi cảnh cáo , trong một phút phải xóa hết, nếu không hậu quả tự gánh."
Bạn thấy sao?