11
Đến bệnh viện thăm mẹ, bác sĩ chủ trị bệnh của mẹ tôi hiện đã ổn định, chỉ cần ý dưỡng bệnh sau này thì cơ bản sẽ không tái phát, vài ngày nữa là có thể xuất viện.
Ba mẹ tôi cũng biết chuyện tôi đã kết hôn, không giấu cũng không định giấu.
Hoàn cảnh gia đình tôi thế nào ai cũng rõ, việc tôi đột nhiên có thể trả tiền viện phí, lại còn để mẹ ở phòng bệnh cao cấp, hộ lý chuyên nghiệp, tất cả đều là nhờ Chu Lạc Diễn sắp xếp.
Bây giờ, trong mắt ba mẹ tôi, con rể còn quý giá hơn cả con rồi. Thế đấy, tôi vừa bước vào phòng bệnh, ba mẹ liền đồng thanh hỏi: “Lạc Diễn đâu rồi?”
“Ba, mẹ, dạo này ấy bận lắm, lần này không đến . Nhưng ấy nhờ con nhắn với mẹ là phải nghe lời bác sĩ và y tá, còn ba thì nhớ nghỉ ngơi đúng giờ, giữ gìn sức khỏe. Đây, mấy thứ này ấy bảo con mang đến cho ba mẹ đấy.”
Cả hai người đều tỏ vẻ thất vọng rõ rệt.
“Ơ kìa, con đến thăm mà cũng không vui sao?”
Mẹ tôi yếu ớt đáp lại: “Vui chứ.”
Còn ba thì xoay người lại, quay lưng về phía tôi, tiếp tục gọt táo, cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ rồi dùng tăm xiên cho mẹ.
Nhìn phản ứng lạnh nhạt như , tôi chỉ biết trừ.
“Ba mẹ vui gì mà không thấy chào đón con thế này!”
“Mẹ sao không vui khi con đến thăm, lại đây ăn miếng táo nào!”
Tôi nhai vài miếng, nghịch ngợm nháy mắt với ba mẹ: “Táo ba gọt ngọt quá!”
“Con đó, đúng là đồ láu cá! Đợi mẹ con xuất viện, con nhất định phải dẫn Lạc Diễn về nhà đấy. Mẹ con suốt ngày nhắc đi nhắc lại, gì thì cũng phải mời nó về ăn bữa cơm.”
“Vâng vâng, nhất định phải để ấy nếm thử tài nghệ nấu nướng của ba mẹ chứ! Anh ấy còn chưa biết rằng ba mẹ nấu ăn là tuyệt đỉnh luôn!”
Vừa dứt lời, tiếng quen thuộc vang lên từ cửa phòng bệnh: “Thật sao? Vậy thì nhất định tôi phải thử rồi.”
Tôi quay lại, ngạc nhiên và vui mừng Chu Lạc Diễn.
Anh mỉm , tay cầm theo một đống quà, nhanh chóng bước vào phòng.
“Ba, mẹ, xin lỗi, công việc ở công ty bận rộn quá nên con đến muộn một chút.”
Mẹ tôi vội vàng mời ngồi xuống, còn ba tôi thì rót đầy một cốc nước kỷ tử từ bình giữ nhiệt mà ông chuẩn bị riêng cho .
“Con thấy đó, bận công việc như thì không cần phải vất vả chạy đến đây. Lạc Diễn à, con thật là một đứa trẻ tốt.” Nói đến đây, khóe mắt mẹ tôi dần ướt.
Lúc mẹ tôi mới bị bệnh, gia đình còn chút tiền tiết kiệm, bệnh thận tiêu tốn rất nhiều, chẳng mấy chốc mà cạn kiệt. Những ngày thiếu tiền, suýt nữa chúng tôi đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện, cái khổ ấy chỉ có ai từng trải qua mới hiểu .
“Mẹ ơi, đừng những chuyện này nữa, con và Nguyệt Nguyệt hiếu thảo với ba mẹ là điều nên mà!”
Chu Lạc Diễn thấy tôi cũng sắp rơi nước mắt, liền bước tới nắm tay tôi để an ủi.
Ba tôi , cố gắng dịu không khí: “Thôi nào, các con đến thăm là chuyện vui, mẹ con sắp xuất viện rồi, đừng khóc lóc nữa!”
“Đúng, đúng! Xem mẹ này, càng già càng lắm lời. Nguyệt Nguyệt, Lạc Diễn đối xử tốt với con như , con cũng phải đối xử tốt với ấy nhé.”
Tôi không nhịn : “Mẹ ơi, mẹ gì , ấy là chồng con, không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?”
Chu Lạc Diễn gật đầu, đôi mắt đen láy tôi đầy cảm: “Đúng .”
Mẹ tôi thấy thế, càng muốn khen ngợi Chu Lạc Diễn hết lời.
“Nguyệt Nguyệt à, hai đứa cưới nhau cũng một thời gian rồi, còn trẻ thì nên sớm có con đi!”
12
Tôi đang vui vẻ ăn quả cam ấy bóc cho, nghe thấy câu đó lập tức bị nghẹn, phải uống vội một ngụm nước mới nuốt xuống .
Tôi không dám Chu Lạc Diễn: “Mẹ, mẹ gì ? Bọn con còn trẻ, nên tập trung vào sự nghiệp trước, sao lại vội vàng có con gì!”
“Mẹ cho con biết nhé, khi mẹ bằng tuổi con bây giờ, mẹ đã cưới ba con và con cũng đã gần ba tuổi rồi…”
Nếu mẹ tiếp tục , tôi sợ mối quan hệ thực sự giữa tôi và Chu Lạc Diễn sẽ bị lộ.
Tôi nắm lấy tay , tìm đại một cái cớ rồi kéo rời khỏi đó như chạy trốn.
Ngồi trên xe, tôi nghiêm túc với : “Anh không cần phải bận tâm những lời của mẹ em đâu, bà ấy chỉ lo xa thôi.”
Chu Lạc Diễn không để ý đến điều đó, thay vào đó hỏi tôi: “Em không thích trẻ con à?”
Hả? Tôi gật đầu: “Cũng không hẳn là thích, em thấy một mình cũng khá tốt mà.”
“Một mình?”
Anh ấy vô thức nhíu mày, nụ trên gương mặt biến mất hoàn toàn.
Tôi ngạc nhiên một chút: “Một mình thì không vướng bận, ăn no rồi thì không lo ai đói, chẳng phải tốt sao?”
Chu Lạc Diễn căng thẳng đến mức mạch máu trên trán hiện rõ, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Em bây giờ vẫn là một mình sao?”
“Tất nhiên là không, em còn có ba mẹ, và dĩ nhiên là còn có .”
Nhưng ai biết cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ kéo dài bao lâu?
Tôi không có nhiều niềm tin vào tương lai.
Tôi hiểu rõ hoàn cảnh của mình, giữa tôi và ấy có sự chênh lệch quá lớn về tiền bạc, địa vị, gia thế.
Những yếu tố không chắc chắn có thể thay đổi bất cứ lúc nào, vì trước khi kết hôn với , tôi đã tự nhủ rằng mình không thể để bản thân rơi quá sâu vào mối quan hệ này, càng không thể để mình bị cuốn vào đến mức không thể thoát ra.
Chu Lạc Diễn đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt đầy quyết liệt: “Tống Nguyệt, em có thực sự đặt vào trong lòng mình không?”
Tôi thừa nhận, ngay khoảnh khắc đó tôi đã do dự, và cả e ngại.
“Tôi… tôi không biết… Chu Lạc Diễn, tôi cần thời gian suy nghĩ!”
Gương mặt Chu Lạc Diễn trở nên khó coi hơn rõ rệt!
…
Lần này chúng tôi không cãi nhau mà chia tay trong im lặng.
Khi tôi đến tìm thân, ấy đang cuộn tròn ở nhà vì chán. Thấy tôi có vẻ buồn bã, ấy hờ hững thốt lên: “Lại cãi nhau với chồng à?”
Tôi mơ màng về phía trước, gật đầu: “Có thể coi là , Tuyên Đồng, có lẽ mình sẽ ly hôn.”
Cô ấy vỗ đùi, tươi rói như một bông hoa: “Ly hôn cũng tốt, mình đã sớm nghĩ rằng chồng cậu, người mà mình chưa từng gặp, không đáng tin chút nào! Nhưng giờ cậu ly hôn là chậm một bước rồi, hai mình có người rồi đấy!”
Cô ấy đúng thật là thích chọc vào chỗ đau của tôi.
“Tôi không cần hai của cậu, ông ấy già rồi!”
“Thế còn trai trẻ thì sao?”
“Có thể xem xét!”
Ngay giây tiếp theo, ấy đã kéo tôi ra khỏi nhà, rằng phải đi tìm trai trẻ để vui vẻ.
Tôi: “…”
“Cậu không sợ hai của cậu nữa à?”
Bạn tôi liếm môi, nghiêm túc phân tích: “Chú hai mình giờ đang bận đương, còn đâu thời gian mà lo đến mình.”
Ừm—
Có nên nhắc ấy rằng của hai lúc này đang suy nghĩ xem thế nào để bỏ trốn không nhỉ!
Xe dừng lại trước một quán bar trông không mấy nổi bật, ấy đầy tự hào : “Mình đã điều tra kỹ, quán bar này không thuộc sở hữu của hai mình, cũng không phải của bất kỳ ai trong gia đình mình. Vậy nên hôm nay chúng ta có thể thoải mái uống. Vào trong, mình sẽ gọi cho cậu một chàng cực phẩm, mình để ý ta mấy ngày rồi đấy!”
“Ôi dào— trai trẻ gì chứ, bây giờ mình chẳng hứng thú với ai hết!”
Không biết là ấy không nghe rõ câu cuối của tôi hay sao, vừa vào trong đã gọi cho tôi một chàng trẻ măng.
13
Anh chàng ngồi cạnh tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái, liền chạy qua ngồi sát cạnh thân.
“Gọi người ngoài gì, chỉ hai chúng ta uống rượu, tâm sự cũng đủ vui rồi!”
Bạn tôi nhấp một ngụm rượu, mắt lim dim hưởng thụ: “Đúng , cậu sắp ly hôn với chồng rồi, không ra ngoài thư giãn một chút thì phí quá!”
Tôi: “…”
Cô ngốc này có sợ tôi không biết hai chữ “ngoại ” viết thế nào không đây?
Anh chàng ngồi cạnh thì lại rất biết cách, liên tục gọi tôi là “chị”, miệng ngọt như mía lùi.
Tôi cảm thấy trong lòng không yên, cứ có dự cảm chẳng lành.
“Hay là chúng ta đi thôi, coi như bữa này mình mời cậu!”
Bạn tôi, đang trong cơn hưng phấn, liền ngẩng mặt lên: “Cậu xem thường mình à?”
“Không phải, lỡ như hai cậu phát hiện ra thì cả hai chúng ta đều tiêu đời!”
Cô ấy vỗ vai tôi, trấn an: “Chú hai mình giờ bận rộn chuyện công ty hoặc đương, gì có thời gian đến đây bắt mình. Ủa, Nguyệt Nguyệt, cậu giúp mình xem, ngoài cửa kia có phải hai mình không, hay mắt mình bị hoa rồi?”
“Gì cơ?!”
Tôi giật mình đến tỉnh cả rượu, liền căng mắt ra ngoài.
Người đàn ông đang bước vào cửa không ai khác chính là Chu Lạc Diễn!
Tôi vội vàng đẩy đầu thân xuống: “Nín thở, là hai cậu đó, để mình trốn trước!”
Nói rồi tôi nhanh chóng lẻn xuống gầm bàn, ngước lên thì thấy Tuyên Đồng sắp khóc đến nơi.
“Bây giờ mình phải sao?”
Ơ…
Tôi quanh không gian chật hẹp dưới gầm bàn, đành áy náy: “Hết chỗ rồi!”
Cô ấy đành nằm bò ra bàn giả chết, khiến chàng ngồi đối diện há hốc mồm .
Đôi giày da đen bóng của Chu Lạc Diễn dừng ngay trước mắt tôi, tiếng gõ trên mặt bàn vang lên rõ mồn một.
“Chu Tuyên Đồng, tôi đếm đến hai thôi, một!”
Bạn thân tôi như bị gắn lò xo, lập tức ngồi bật dậy.
“Chú hai, hì hì, đến rồi ạ, lần này cháu sai thật rồi, hay là nhốt cháu ở nhà đi. Nhưng đừng…”
Chu Lạc Diễn mất kiên nhẫn cắt ngang: “Tống Nguyệt đâu?”
Tôi rõ ràng thấy Tuyên Đồng không hề do dự, nhanh chóng chỉ vào tôi đang trốn dưới bàn.
“Ra đây!”
Tôi lủi thủi chui ra khỏi gầm bàn, còn chưa kịp đứng vững đã bị Chu Lạc Diễn nắm lấy tay.
Bạn thân tôi tròn mắt, chỉ vào hai chúng tôi mà không lời nào.
“Tuyên Đồng à, để mình giải thích.”
“Cái gì chứ, hai, và Nguyệt Nguyệt là quan hệ gì ?”
Chu Lạc Diễn liếc tôi một cái đầy ẩn ý, giọng điệu tuy nhẹ nhàng rất nghiêm túc: “Cô ấy là thím của cháu.”
Tuyên Đồng: !!!
…
Tôi còn chưa kịp giải thích rõ ràng với ấy thì đã bị Chu Lạc Diễn kéo về nhà và “dạy dỗ” một trận.
“Chu Lạc Diễn, em sai rồi, em hứa sẽ không đi chơi bậy bạ nữa không?”
Anh ấy thở gấp ngay trên đầu tôi, tay tôi vẫn bị giữ chặt.
“Gọi là chồng.”
Tôi ấm ức gọi: “Chồng ơi, em thật sự sai rồi.”
Nhưng thấy ấy vẫn chưa có dấu hiệu nguôi giận, tôi không kìm mà chủ hôn , nhẹ nhàng giải thích: “Chàng trai trẻ đó là Tuyên Đồng gọi, em thề, em chỉ với cậu ta đúng một câu thôi.”
Chu Lạc Diễn dừng lại, trong mắt tràn ngập cảm không thể che giấu.
“Câu gì?”
“Không cần, cảm ơn.”
“……”
Hu hu hu—
Ngày hôm sau, thực tế chứng minh rằng, dù có giải thích cũng chẳng ích gì.
Rõ ràng là Tuyên Đồng gọi trai trẻ, sao lại tính vào đầu tôi chứ.
Điện thoại của tôi gần như bị ấy gọi nổ tung, mãi đến khi Chu Lạc Diễn vào phòng tắm, tôi mới có cơ hội gọi lại cho ấy.
“Trời ơi, đừng gọi nữa, mình hứa sẽ giải thích với cậu từng chi tiết một sau, không?”
Qua điện thoại, tôi cũng có thể nghe thấy giọng thân đang nghiến răng kèn kẹt: “Tống Nguyệt, cậu giỏi lắm, giờ cậu đã thành thím của mình rồi, còn cần gì giải thích nữa?”
Chậc, lần này ấy giận thật rồi.
Bạn thấy sao?