Chồng Tôi Là Chú [...] – Chương 2

3

Bạn thân tôi đã về nhà, tôi cũng biết điều mà chuyển lên ghế phụ.

Gương mặt đẹp trai của Chu Lạc Diễn giờ dài thườn thượt, chỉ thiếu mỗi chữ “tôi rất không vui” khắc trên mặt thôi.

Trong xe im lặng như tờ, khiến tôi càng thêm lo lắng.

Tôi cứ muốn gì đó để thu hút sự ý của , thì lạnh lùng, chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.

Khi tôi sắp không chịu nổi mà đầu hàng, đột nhiên hỏi: “Có phải gì sai không?”

Giọng điệu này, hoàn toàn khác với lúc nổi giận với Chu Tuyên Đồng.

Anh ấy đang bị chia rẽ tính cách sao?

Giờ tôi càng không hiểu nổi Chu Lạc Diễn nữa, bèn giả vờ… say rượu!

Tôi cố gắng vò má mình, rồi ngốc nghếch.

Chu Lạc Diễn cau mày, trông rất lo lắng và thương xót.

“Cảm giác say không dễ chịu đúng không?”

Ừm… không bị mắng thì dễ chịu lắm!

“Chu Lạc Diễn, em đau đầu quá!”

Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, giọng trầm ấm: “Ngoan, về nhà uống bát canh giải rượu là khỏe thôi.”

Chu Lạc Diễn bế tôi vào nhà: “Ngồi ngoan trên sofa đợi nhé?”

Tôi rúc đầu vào ngực , cọ cọ như con mèo nhỏ, khẽ đồng ý.

Khi quay người đi vào bếp để chuẩn bị canh giải rượu, đầu óc tôi bắt đầu hoạt hết công suất.

Chu Tuyên Đồng chẳng phải rằng, hai của ấy nổi giận thì đáng sợ lắm sao?

Nhưng Chu Lạc Diễn trước mặt tôi lại cực kỳ dịu dàng, không có chút dấu hiệu nào của việc nổi giận cả.

Chẳng lẽ… đây là sự bình yên trước cơn bão?

Tim tôi lập tức đập thình thịch trong lồng ngực, tối nay dù thế nào tôi cũng phải giả vờ say cho đến cùng!

Rất nhanh, Chu Lạc Diễn bưng bát canh giải rượu ra, từng muỗng một thổi nguội rồi mới đút cho tôi uống.

Tôi cố nũng canh không ngon, không hề tỏ ra khó chịu.

“Để pha cho em cốc nước mật ong nhé?”

“Có ngọt không?”

Chu Lạc Diễn khẽ nhếch môi, bất ngờ tiến đến hôn nhẹ lên môi tôi.

“Rất ngọt!”

Đầu óc tôi như bùng nổ, lợi dụng lúc tôi say!

Tôi định lên tiếng trách móc, nghĩ đến những gì mình đã tối nay, tôi đành nín lặng không gì.

Sau khi uống xong nước mật ong, dỗ dành tôi thay đồ ngủ sạch sẽ.

Tôi hoàn toàn bối rối. Cái hình tượng tổng tài bá đạo của Chu Lạc Diễn đâu rồi?

Anh ôm tôi ngủ, còn trái tim nhỏ bé của tôi thì đập thình thịch không ngừng như bị lên dây cót.

Mí mắt tôi ngày càng nặng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

4

Lần sau khi tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn mỗi mình tôi.

Tôi điện thoại, đã gần mười giờ rưỡi rồi.

Chắc ấy đi rồi, trên bàn ăn còn đặt sẵn bữa sáng mà chuẩn bị cho tôi.

Trên tờ giấy ghi màu vàng nhạt là dòng chữ mạnh mẽ và dứt khoát: “Ngoan, dậy rồi thì bỏ bữa sáng vào lò vi sóng hâm nóng lại rồi hãy ăn.”

Ờ…

Nếu không phải vì đã kết hôn với Chu Lạc Diễn, có đánh chết tôi cũng không tin những việc này lại do ấy .

Tôi và Chu Lạc Diễn kết hôn chớp nhoáng, trước khi cưới, sự hiểu biết về nhau chỉ giới hạn ở việc ấy là sếp trực tiếp của tôi.

Nếu một tháng trước biết rằng ấy chính là hai của thân mình, dù có thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý cưới ấy.

Mặc dù, đó là lựa chọn cuối cùng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và các cùng lớp mỗi người một ngả.

Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ tỏa sáng trong ngành nghề mình đam mê, đời không như là mơ, mẹ tôi lại mắc bệnh đúng vào thời điểm nhạy cảm này.

Là một thực tập sinh mới vào nghề, số tiền lương ít ỏi của tôi chẳng đủ để trả viện phí cho mẹ.

Bạn thân tôi bảo tôi đến Vận Thành tìm ấy, vì đó là một thành phố lớn với nhiều cơ hội việc và mức lương cũng rất cao.

Tôi bị thuyết phục, gửi hồ sơ đến vài công ty và đều nhận lời mời phỏng vấn.

Tôi xin nghỉ phép ở công ty cũ và quyết định đi phỏng vấn.

Vì mẹ đang bệnh, nên tôi rất quan tâm đến vấn đề lương bổng.

Có vài công ty khá ấn tượng với tôi, lại không đồng ý với cầu lương cao mà tôi đưa ra.

Điều này tôi có thể hiểu .

Dù sao tôi cũng chỉ là một người mới vào nghề, dù đã từng giành một số giải thưởng thiết kế khi còn học đại học, vấn đề lương bổng không phải do một mình bộ phận nhân sự quyết định.

Khi tôi sắp từ bỏ, công ty cuối cùng lại đồng ý trả mức lương cao cho tôi.

Chỉ có điều công việc này hoàn toàn không liên quan gì đến chuyên ngành thiết kế mà tôi đã học.

Công việc là trợ lý cho một vị tổng giám đốc.

Những điều này tôi không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là sau khi nhận lương, tôi có thể giúp mẹ trả tiền thuốc men.

Ngày đi đầu tiên, tôi đã sếp dẫn đi gặp khách hàng.

Cũng chính ngày hôm đó, tôi gặp Chu Lạc Diễn.

Là một người mới bước vào công việc, tôi không hề biết những chiêu trò mánh khóe trong các buổi tiệc. Chỉ là ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, khi quay lại thì ly rượu đã rót đầy.

Sếp bảo tôi cầm ly rượu đi chúc mừng đối tác, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy không ổn, lại không biết từ chối thế nào.

Đành cắn răng, miễn cưỡng cùng đối tác uống một ly. Rượu trắng trôi xuống, vị cay nồng từ miệng đến dạ dày.

Tôi không kịp gì, vô thức ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Đầu óc quay cuồng, nhịp thở gấp gáp.

Lúc đó, tôi nhận ra ngay rằng ly rượu này có vấn đề, đôi chân mềm nhũn không thể đứng dậy nổi.

Điện thoại và túi xách của tôi đều để lại trong phòng, không thể gọi thân đến giúp .

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dùng khóa kéo trên áo cào rách lòng bàn tay.

Cơn đau trên da khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút, cảm giác choáng váng và mệt mỏi vẫn tiếp tục tăng lên.

Càng kéo dài, hình của tôi càng nguy hiểm.

Cắn răng cố gắng ra khỏi nhà vệ sinh, tôi hoảng hốt túm lấy bóng đen phía trước.

“Cứu tôi, xin !”

Người đàn ông cúi xuống, đôi mắt lạnh lùng, môi mỏng mấp máy: “Tại sao tôi phải cứu ?”

Mũi tôi cay xè, nước mắt trào ra, như nắm cọng rơm cứu mạng, tôi siết chặt lấy cổ tay ta.

“Tôi… tôi bị chuốc thuốc, xin đưa tôi đi. Giúp tôi báo cảnh sát cũng , xin không?”

Nghĩ đến mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện, rồi nghĩ đến cảnh mình sắp rơi vào bẫy tối nay.

Tuyệt vọng dâng lên trong lòng, nước mắt không kìm rơi xuống.

Tôi bấu chặt cổ tay , nghẹn ngào: “Anh là hy vọng cuối cùng của tôi rồi.”

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy thở dài, rồi đột ngột ôm tôi lên.

“Sao nước mắt của nhiều thế này?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...