Quay lại chương 1 :
14.
“Về nhà chính mất khoảng một tiếng, em có thể chợp mắt một chút.”
Tôi lắc đầu, ra ngoài cửa sổ.
“Kiều Kiều, có gì thì cứ ra đi.”
“Anh … thích em, từ khi nào?”
“Năm năm trước.”
“Là vì em đã cứu sao?” Tôi quay đầu .
“Kiều Kiều, em rất xuất sắc, thầy của từng nhắc đến em.” Tống Tiêu suy nghĩ một lúc, rồi tiếp, “Đó là lần đầu em gặp , không phải lần đầu gặp em.”
“Nhưng lúc đó đã có rồi.”
Tống Tiêu nghi hoặc quay đầu tôi.
“Nhìn đường đi, đừng phân tâm!”
Anh suy nghĩ một lúc, mới ngập ngừng ra một cái tên, “Trần Diệu?”
“Không phải à?”
“Một học cùng tiến sĩ, mượn danh nghĩa để online, cũng là sau này mới biết.” Tống Tiêu dừng lại một chút, “Kiều Kiều, chưa từng ai, nếu có chỗ nào không phải, em cứ thẳng với .”
Tôi gật đầu, tựa vào ghế nhắm mắt, không thêm gì nữa.
Vào đến nhà, trong phòng khách đã thấy ba mẹ ấy ngồi sẵn.
Mẹ của Tống Tiêu trông có chút quen mắt.
“Cô bé, lại đây ngồi nào.”
Trời ơi, là vị bác sĩ trưởng khoa sản hôm đó!
Tôi lập tức ném ánh mắt cầu cứu về phía Tống Tiêu, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tống Tiêu, theo mẹ lên lầu.”
Mẹ Tống Tiêu nắm tay tôi vỗ nhẹ, ngẩng đầu dặn dò, “Lão Tống, phải nhẹ nhàng đấy.”
15.
“Tại sao không cho em ?”
Tống Tiêu nằm sấp trên giường, vùi đầu, giọng ủ rũ, “Dù có đăng ký kết hôn hay chưa, chưa đưa em về nhà chính lên gia phả mà đã để em mang thai, bị đánh là đúng rồi.”
“Quy củ nhiều à? Nhà phức tạp thật đấy…”
“Em từng nghe về Tống gia ở Kinh Châu chưa?”
“Chín đại thế gia?” Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi, “Kỷ Từ có quen không?”
“Lão Lục là nghệ sĩ em quản lý.”
“Còn ?”
“Anh đứng thứ ba, Mạnh Thời Khiêm đứng thứ tám.”
“Mạnh Thời Khiêm?”
Tống Tiêu khẽ gật đầu.
“Anh với Lão Lục đi dự tiệc không phải cũng nghe người ta nhắc đến Cửu Tử Kinh Châu sao?” Tống Tiêu nghiêng đầu, nhắm mắt, “Thật ra chỉ là chín gia tộc có thế lực, mỗi nhà chọn ra một người đại diện ưu tú mà thôi.”
“Đừng Lão Lục lúc nào cũng bỡn cợt, cậu ta đã biến một công ty con bên bờ vực sản của Kỷ gia thành thương hiệu hàng đầu khi mới mười bảy tuổi.”
“Còn ?”
“Anh?” Tống Tiêu mở mắt, trêu tôi, “Muốn biết về tài sản của à? Đừng vội, sau này đều là của em hết.”
Ba sao không khâu miệng lại!
Vẻ mặt tôi tức tối vui vẻ, đưa tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, “Anh không thích kinh doanh, vẫn phải cống hiến cho gia tộc, ba là nhị phòng của Tống gia, đại phòng không có con, tam phòng thì chỉ sinh hai con , sản nghiệp của Tống gia, là người thừa kế số một.”
Tống Tiêu kể cho tôi nghe về cuộc sống của , tôi luôn cảm thấy, đang cố gắng tỏ ra yếu đuối để lấy lòng thương cảm của tôi.
16.
Mẹ tôi suýt nữa lột da tôi khi biết tôi mang thai.
Tống Tiêu kịp thời ngăn lại, rồi cùng mẹ tôi lén lút rất nhiều điều sau lưng tôi.
Tiệc đính hôn tổ chức rất suôn sẻ, hôn lễ phải hoãn lại một thời gian.
Khi đứa bé gần bảy tháng, tôi xin nghỉ phép ở công ty.
Bạn thấy sao?