Trưởng khoa sản là một nữ bác sĩ, gương mặt hiền hậu, mỉm hỏi tôi, “Có bầu rồi à? Bao nhiêu tháng rồi?”
Tôi liếc Tống Tiêu, trả lời, “Chắc là năm tháng rồi, trước khi mang thai ấy có uống rượu, có lẽ uống cũng không ít.”
“Uống bia…” Tôi bổ sung.
“Dù là bia cũng phải ý, Tống Tiêu, cậu việc không cẩn thận rồi.”
“Ừ, lỗi của tôi.”
Ai mà ngờ chỉ một lần lại trúng.
“Trước hết chọc ối và phân tích máu cuống rốn, để xác định hình phát triển của thai.” Trưởng khoa vừa viết chẩn đoán, vừa thêm, “Cô trẻ có bầu năm tháng rồi, sao cậu không đưa về nhà cho mẹ xem?”
Hả? Trưởng khoa này hình như hơi nhiều chuyện?
Tống Tiêu nhận lấy tờ phiếu xét nghiệm, “Cô ấy vừa đi công tác về, trước tiên kiểm tra đã, nếu có vấn đề thì không thể giữ đứa bé.”
“Đi đi.”
Quá trình kiểm tra khá suôn sẻ, Tống Tiêu đỡ tôi ngồi xuống ghế chờ ngoài cửa, nửa ngồi xuống, hạ giọng hỏi, “Đưa em về nhà nhé?”
Người đàn ông này trông còn đẹp hơn cả nghệ sĩ.
Tôi ngẩn người một chút, chưa trả lời ngay.
“Hửm?”
“Được.”
Anh đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi, “Ngồi đây chờ một lát, đi thay đồ.”
Tôi nhịn rồi, cuối cùng vẫn không nhịn , với , “Anh vuốt đầu tôi như vuốt chó ấy.”
Tống Tiêu dừng bước, quay đầu tôi, rồi đáp chắc nịch, “Kiều Y, chỉ vuốt chó như thôi.”
10.
Vừa về đến nhà, mẹ tôi đã gọi điện đến.
“Y Y à, tối nay dẫn trai con về nhà ăn cơm nhé.”
Tôi liếc Tống Tiêu, gật đầu.
Tống Tiêu mang theo rất nhiều đồ, chất đầy cả cốp xe, tôi không nhịn thốt lên, “Ôi trời!”
“Lần đầu đến nhà, mà…” Tống Tiêu liếc bụng tôi, “Cũng phải có chút lễ nghĩa…”
Tôi chậm rãi giơ ngón cái, quan hệ xã giao này đúng là đỉnh của chóp.
Nhưng rồi bất ngờ xuất hiện…
Người mở cửa trông quen quen, phong thái trái ngược hoàn toàn với Tống Tiêu, như một người nghệ sĩ tao nhã lịch thiệp.
“Ba… Chào Tống.”
Tống Tiêu gật đầu chào.
Tôi lén kéo bà mẹ già nhà tôi, người đang ăn diện lộng lẫy, vào bếp, nhỏ giọng hỏi, “Đây là ai? Sao lại có mặt ở nhà mình?”
“Con trai của thân mẹ, tên Mạnh Thời Khiêm, trông cũng khá đấy chứ, ban đầu mẹ định để con với cậu ấy xem mắt mà…”
Con trai của thân mẹ…
Bà mẹ tôi đắc ý lải nhải, “Nhưng mà con mẹ có mắt , Tiểu Tống trông chững chạc, ăn đàng hoàng.”
Ngoài phòng khách, Tống Tiêu dường như ý đến ánh mắt của tôi, quay sang gì đó với Mạnh Thời Khiêm rồi đứng dậy bước đến gần tôi, “Sao thế? Không khỏe à?”
Tôi lắc đầu, kéo Tống Tiêu đi về phía phòng ngủ của tôi.
“Y Y, mau ra ăn cơm thôi!”
“Chờ chút!”
Vừa đóng cửa lại, tôi thốt ra, “Anh là ai?”
Tống Tiêu mới bớt lo lắng, tôi trả lời nghiêm túc, “Tống Tiêu.”
“Anh không phải là con trai của thân mẹ tôi.”
“Kiều Y, em chưa cho cơ hội để .”
Chuyện này… đúng là lỗi của tôi.
“Nhưng mà chúng ta mới gặp nhau lần đầu.”
Tống Tiêu tôi bằng ánh mắt phức tạp, im lặng một lúc rồi , “Kiều Y, đây không phải lần đầu tiên.”
Không phải lần đầu?
Tôi là người không nhạy cảm với khuôn mặt, kiểu khí chất của Tống Tiêu thì thôi cũng biết không phải tuýp người thích lăn lộn trong giới giải trí.
“Y Y, Tiểu Tống, ra ăn cơm đi.”
Bà mẹ già gọi thật đúng lúc, khiến câu hỏi của tôi nghẹn lại trong cổ họng.
Tống Tiêu kéo tay tôi đặt lên má , “Kiều Kiều, về nhà rồi nhé, không?”
Lão già này nũng cũng đáng ghê.
11.
Trên đường về nhà, Tống Tiêu là người lái xe, bầu không khí căng thẳng khiến tôi không nhịn mở miệng, “Anh không gì sao?”
“Tống Tiêu, 30 tuổi, bác sĩ.”
“Nói gì đó mà tôi chưa biết đi, tại sao lại đi xem mắt với tôi?”
Tống Tiêu tranh thủ liếc tôi một cái, “Tôi vừa tan ca, đến đó đổi chút không khí, gặp em xong, em không cho tôi cơ hội xen vào.”
“Vậy tại sao lại…”
“Kết hôn, là em đề nghị.”
“Nhưng mà…”
Bạn thấy sao?