Sau khi kết hôn, bảo đi bốc vác để kiếm sống.
Tôi , tôi bán cá để phụ gia đình.
Mỗi ngày, một người trở về với mùi mồ hôi, một người đầy mùi tanh của cá.
Cho đến ngày diễn ra buổi đấu giá ý.
Tôi và người chồng mới cưới đứng đối diện nhau.
Trên tay tôi cầm một bức tranh vừa đấu giá , còn thì cầm chiếc dây chuyền kim cương vừa mua xong.
1
Bị bố thúc giục kết hôn, tôi theo trực giác cưới bừa một người đàn ông lạ.
Tối hôm đó, tôi đưa tờ giấy đăng ký kết hôn ra trước mặt bố. Ông cầm lấy, nước mắt chảy dài, ôm lấy ảnh của mẹ:
“Con mình cuối cùng cũng lấy chồng rồi. Để bố chuẩn bị của hồi môn.”
Sáng hôm sau, một căn biệt thự ngoại ô trị giá 80 tỷ, ba căn hộ cao cấp ở trung tâm, hai căn chung cư và một loạt đồ vật vô giá đưa đến trước mặt tôi.
Tôi ngọt ngào: “Bố ơi, con muốn mở công ty.”
Bố gật đầu lia lịa.
Trước khi tôi về, bố nắm tay tôi, đầy tâm huyết: “Con cứ che giấu giá trị bản thân, quan sát đã. Nếu thấy người ta nhắm vào tiền, thì phải dừng ngay, hiểu chưa?”
Tối đó, tôi về nhà.
Ngôi nhà của người đàn ông đó – hiện tại là chồng tôi- ở trong một khu chung cư cũ kỹ, tuổi đời còn lớn hơn cả tôi.
Đèn hành lang chớp tắt, trông không khác gì phim kinh dị.
Vừa mở cửa, tôi đã ngửi thấy mùi mồ hôi.
Nhìn xuống, thấy trên sàn là bộ đồ lao .
Nghe tiếng , một người đàn ông bước ra từ nhà tắm.
Anh ấy vừa tắm xong, nửa người dưới chỉ quấn một chiếc khăn, cơ bụng rắn chắc, làn da nâu khỏe mạnh, cả người không một chút mỡ thừa.
Ánh mắt tôi từ từ ngước lên.
Ngũ quan cương nghị, môi mỏng đỏ, sống mũi cao như điêu khắc. Chỉ cần khuôn mặt này thôi đã đủ tôi rung , chưa kể đến vóc dáng và khí chất.
Phải rồi, người chồng mới cưới của tôi, chẳng giống một công nhân bốc vác chút nào.
“Em về rồi à?” Cố Thiên Châu tôi.
Đôi mắt đào hoa của như biết cách mê hoặc, bọng mắt vừa phải khiến ánh dịu dàng đến mức như đang thương cả một chó.
Tôi kìm nén trái tim đang loạn nhịp, giơ túi cá, tôm và thịt lên: “Hôm nay vất vả rồi, em chuẩn bị ít đồ ăn bồi bổ cho .”
“Cảm ơn em.”
“Đã là vợ chồng thì khách sáo gì.”
Anh cầm lấy túi đồ, khóe mắt cong lên: “Đúng rồi, vợ , em vất vả rồi. Anh đi thay đồ.”
Thật tiếc, thay đồ rồi thì không ngắm cơ bụng nữa.
Tôi vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Học từ đầu bếp ở nhà suốt nửa tháng, tuy không thành đầu bếp chuyên nghiệp, ít nhất tôi cũng ra dáng.
Khi Cố Thiên Châu ra ngoài, tôi đã chuẩn bị xong ba món mặn và một món canh:
Thịt bò hầm cà rốt, cá vược hấp, bông cải xanh xào và canh bí đao thanh đạm.
Cố Thiên Châu nếm thử một miếng, ánh mắt sáng lên: “Vợ ơi, tay nghề nấu ăn của em càng ngày càng giỏi.”
Đương nhiên rồi, nhớ hồi mới cưới, tôi nấu bữa đầu tiên mà phải uống cả bình nước to.
Sau đó, tôi về nhà học lỏm, không uổng công tôi vung chảo đến mức mỏi tay.
“Đây là tiền lương tháng này của , giao cho em.” Cố Thiên Châu lấy từ túi ra một xấp tiền, đưa cho tôi.
Tôi đếm, tổng cộng hơn năm triệu.
Năm triệu, còn chưa đủ tiền lẻ để tôi mua một bộ mỹ phẩm.
Nhưng tôi vẫn nhận, rồi rút ra một triệu đưa lại cho .
Anh ngạc nhiên: “Em đưa tiền cho gì?”
Trước đó, tôi đã nhờ trợ lý tìm hiểu qua vài gia đình bình thường. Thông thường, đàn ông sẽ nộp lương cho vợ quản, vợ cũng sẽ đưa lại một ít tiền tiêu vặt cho chồng.
Chẳng lẽ, tôi đưa ít quá?Vậy nên, tôi rút thêm năm trăm nữa: “Thế này đủ chưa?”
Cố Thiên Châu , nhẹ nhàng đẩy tay tôi trở lại: “Ngốc à, công trường bao ăn, bình thường cũng chẳng có chỗ nào cần tiêu tiền, em giữ lấy mà dùng, mua thêm vài bộ đồ.”
Tôi vô cùng.
Dù nghèo như , vẫn sẵn sàng giao hết tiền bạc cho tôi.
Người đàn ông này, tôi chọn đúng rồi.
“Ăn đi.” Tôi gắp cho một miếng thịt bò to, “Ngày nào cũng việc nặng, phải ăn nhiều vào.”
Nhắc đến chuyện việc nặng, ánh mắt bỗng trở nên sâu xa: “Anh vẫn chưa mệt.”
Tôi giả vờ không nghe thấy.
2
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, đã không còn trên giường, trên bàn là một bữa sáng với sữa đậu nành, bánh bao và quẩy.
Cố Thiên Châu thường đi từ sáng đến tối, có khi còn tăng ca, nên ban ngày tôi khá rảnh.
Bố tôi gọi điện: “Cục cưng, công ty bố chuẩn bị xong rồi, con định khi nào đến nhận việc?”
Tôi mỉm : “Lúc nào cũng .”
Bố tôi là “ông trùm” ngành thủy sản. Hồi trẻ, ông dựng cơ đồ từ việc bán cá, sau đó phát triển như tên lửa, kinh doanh ngày càng lớn mạnh.
Để hình dung công việc kinh doanh của nhà tôi, cứ xem như hầu hết thủy sản cả nước đều nằm dưới tay bố tôi, chưa kể đến thị trường quốc tế.
Khi tôi đến công ty, tổng giám đốc dẫn nhân viên xếp hàng hai bên chào đón: “Chào Tổng giám đốc Thẩm!”Tôi bước đi như nữ hoàng, gót cao gõ từng nhịp, gật đầu chào mọi người.
Ngày đầu đi , tôi bận rộn quen với công ty, thoắt cái đã năm giờ chiều.
Năm giờ là lúc Cố Thiên Châu tan ca.
Tôi vừa nghĩ đến thì điện thoại đã đổ chuông: “Vợ ơi, hôm nay tan sớm, em đang ở đâu, đến đón, mình ra ngoài ăn tối nhé?”
Tôi căng thẳng: “Giờ đang ở đâu?”
“Anh vừa ra khỏi công trường, đang chờ xe.”
“Được rồi, đừng vội. Em đang bán cá, để em đến gặp , không cần đón em đâu.” Nói xong, tôi cúp máy.
Trước khi đăng ký kết hôn, Cố Thiên Châu chỉ là một người bốc vác. Anh lịch sự hỏi tôi nghề gì.
Để phù hợp với công việc của , tránh tạo cảm giác chênh lệch quá lớn, tôi bảo mình đang bán cá.
Tôi gọi trợ lý: “Đi chuẩn bị cho tôi một bộ đồ có mùi tanh của cá.”
Dù không hiểu, trợ lý vẫn nhanh chóng xong. Cô hỏi thêm: “Tổng giám đốc Thẩm, chị muốn để tài xế đưa hay tự lái? Đi xe nào ạ?”
“Tôi đi tàu điện ngầm.”
Miệng trợ lý há hốc thành chữ O.
Ăn xong bữa tối, Cố Thiên Châu bảo muốn đưa tôi đến một nơi.
Nơi đó quá xa, dùng “xe bus số 11” của chúng tôi (ý chỉ đi bộ) thì không tới .
Cố Thiên Châu thấy chiếc xe đạp dùng chung, nhướng mày hỏi tôi: “Anh chở em nhé?”
3
“Được ạ.”
Tối hôm đó, chúng tôi đã có một buổi tối vô cùng vui vẻ.
Cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cố Thiên Châu vẫn như thường lệ đi công trường, còn tôi từ bán cá bé nhỏ trở thành “Tổng giám đốc Thẩm” của công ty.
Trợ lý báo cáo lịch trình: “Tổng giám đốc Thẩm, tối nay 7 giờ, chị có bữa ăn với Tổng giám đốc Cố của tập đoàn Chiêu Lê.”
Tối nay Cố Thiên Châu không về nhà ăn cơm, bảo rằng công trường có việc, có thể đến nửa đêm, hoặc quá muộn thì sẽ ngủ tạm ở ký túc xá công trường.
Tôi , tôi cũng có việc tối nay.
Anh hỏi: “Việc gì ?”
Tôi bịa đại: “Em phải đi giao cá cho khách sạn lớn.”
Đến 7 giờ tối, tôi đến nơi. Vừa xuống xe, tôi lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc.Là Cố Thiên Châu.
Nhưng dường như đã trở thành một con người khác.
Một bộ vest cắt may hoàn hảo tôn lên dáng người cao ráo, gương mặt thanh tú và thần thái lạnh lùng. Hoàn toàn khác xa hình ảnh Cố Thiên Châu ở công trường mà tôi quen biết.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: mình có nhận nhầm người không?
Anh chẳng phải đang ở công trường sao? Sao lại ăn mặc bảnh bao xuất hiện ở đây?
Dường như cảm nhận ánh mắt của tôi, quay đầu sang.
Tôi vội lấy tay che mặt.
Nhìn thấy tôi hành kỳ lạ, trợ lý ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, chị sao thế?”
“Suỵt, đừng gọi tôi là Tổng giám đốc. Đi lối khác!”
Trợ lý ngơ ngác, bị tôi kéo đi.
Nhưng ông trời cứ thích trêu người. Bạn càng muốn tránh ai, lại càng gặp đúng người đó.
Và đúng là như .
Khi tôi và Cố Thiên Châu ngồi đối diện nhau trong bữa tiệc, biểu cảm của cả hai không thể nào đặc sắc hơn.
“Niệm Niệm, sao lại là em? Em không phải đi giao cá sao?”
“Chồng , sao lại là ? Anh không phải đang tăng ca ở công trường à?”
Cả hai chúng tôi đồng thanh, rồi đồng thời im lặng. Trong đầu tôi điên cuồng tìm lý do, ít nhất cũng phải là một lý do thật hoàn hảo.
Ví dụ, một bán cá như tôi sao có thể xuất hiện trong một bữa tiệc sang trọng, mang theo chiếc túi mấy chục triệu và cả bộ trang phục từ đầu đến chân lên đến cả trăm triệu?
Nhưng, tại sao Cố Thiên Châu lại ở đây?
Bộ vest của cũng phải mấy chục triệu, chưa kể chiếc đồng hồ trên tay.
Chiếc đồng hồ đó ít nhất đủ mua một căn nhà.
Trước ánh mắt nghi ngờ của tôi, Cố Thiên Châu khẽ ho một tiếng: “Ông chủ của hôm nay không khỏe, nên nhờ đi thay. Bộ vest và đồng hồ này đều là của ông ấy.”
Bạn thấy sao?