Đó là loài người duy nhất Thái Tuế vui vẻ tiếp nhận.
Thiếu nữ nô lệ đê tiện trở thành ba vật hiến tế cao quý nhất.
Khoảnh khắc tế phẩm trình lên, bên trong hang vang vọng tiếng nổ tung như có người khóc khàn cả giọng. Ngay sau đó, Triều Ca xảy ra cơn đất đáng sợ sông Kỳ vỡ đê. Sau đó nữa là ôn dịch khiến tập thể phát bệnh tâm thần.
Thủ đô phồn hoa mất vào tay giặc cùng với phố phường đầy kẻ điên, máu thịt chất chồng. Cổ thần lãng du như bóng ma lạc vào cõi thần tiên, phát ra tiếng rít mà loài người không cách nào chịu đựng nổi.
Trụ Vương phát điên bước lên Lộc Đài, đốt một mồi lửa thiêu cháy tám trăm năm cơ nghiệp.
Dưới ngọn lửa lớn cuối cùng, có một bóng ma khổng lồ bò lên Lộc Đài bốc cháy, chui vào bên trong cơ thể Trụ Vương.
Vũ Vương Cơ Phát tiến vào Triều Ca chỉ tìm khối thi thể không da của Trụ Vương. Bắt đầu từ hôm đó, có một thiếu niên cõng lấy cái rương lớn bước đi trên mặt đất.
Trong cái rương cất chứa một khối thịt, một quả tim cùng với một cái đầu thiếu nữ khoan thai nhắm mắt.
...
“Thiên Kỳ, khi đó em còn sống sao?”
“Em bị băm, Kiều Kiều.”
“Như ... con người có thể chết đi sống lại à?”
“Từ bên ngoài vào, tất cả những thứ trên thế gian này đều đi từ thuần khiết đến bại hoại, từ trật tự rơi vào hỗn loạn. Sau khi con người chết đi thì tế bào sẽ tan rã, hủ bại, máu thịt biến thành xương trắng.”
“Nhưng đừng quên thứ cấu tạo nên tế bào là phân tử. Phân tử không tăng không giảm, từ lúc vũ trụ khởi nguyên đã vĩnh hằng bất diệt. Sinh và tử cũng chỉ là hai trạng thái khác biệt hàng trăm triệu hạt phân tử tạo nên...”
“Nếu có thể mang tất cả phân tử cấu tạo ra em thúc đẩy về vị trí cũ... Đúng , tất cả đều có thể vãn hồi, chỉ là quá trình nghịch entropy cần rất nhiều năng lượng... rất nhiều rất nhiều...”
Năm 218 trước công nguyên, ở biển Nhật Bản. Có một đạo sĩ già lặng lẽ đứng ở đầu thuyền về đường chân trời ở đằng xa.
Ông ta mỉm : “Con đường đi biển của ngươi chính xác thật, nếu ngươi thật sự chỉ dẫn chúng ta tìm đến núi tiên Bồng Lai... lần này có thể lấy thuốc trường sinh cho bệ hạ rồi.”
Có một thiếu niên mặc quần áo nước Sở, trên lưng cõng cái rương to tướng chằm chằm ngọn núi lửa hình mũi dùi nơi chân trời, im lặng không .
“Hiếm thấy thật, ngươi biết rất nhiều giai thoại quái lạ, khi nào quay về có muốn việc cho bệ hạ ở trong cung không? Ngài ấy muốn tìm Bành Tổ, ta nhớ ngươi từng có gặp hắn rồi.”
“Ta sẽ ở lại nơi này. Ở đây có rất nhiều núi lửa hoạt , cũng có rất nhiều thần linh. Còn Bành Tổ... ngươi hãy với Triệu Chính là không cần tìm nữa đâu.” Thiếu niên quay đầu vị đạo sĩ già, nơi đáy mắt lãnh đạm đến thần kỳ: “Hắn đã chết ba mươi bảy năm rồi.”
Công nguyên năm 79, ở Địa Trung Hải.
Công nhân khuân vác ở bến tàu gặp một lữ khách kỳ lạ. Hắn có tóc đen mắt đen không phải là người Phoenician thường thấy, cũng không phải là dân Hy Lạp. Tóc dài của hắn quá thẳng mượt, ngũ quan cũng quá mức mềm mại, đám thủy thủ nhớ tới những truyền thuyết đến từ phương Đông xa xôi.
Khi hắn nhảy xuống thuyền ba lá, thủy thủ có ý đồ đến giúp hắn đỡ lấy cái rương to mà hắn mang theo. Cái rương đó ước chừng cao hơn nửa người. Ai hỗ trợ dỡ hàng thì có thể lấy bốn cadras.
Trong nháy mắt, cảm giác nguy hiểm kịch liệt đánh úp tới, người khuân vác lập tức thu tay lại, trên tay hắn vẫn xuất hiện vết máu như cũ. Miệng vết thương không biết từ đâu ra...
Thiếu niên đó thậm chí còn không nhúc nhích. Một tay hắn bảo vệ rương, lạnh nhạt đi tới bên cạnh người khuân vác, dùng ngôn ngữ La Mã chính gốc : “Nói cho người của các ngươi là núi lửa Vesuvius ở chỗ này sắp phun trào rồi.”
Lời cảnh báo giống như một viên đá lọt tỏm vào trong trước, biến mất giữa bến tàu náo nhiệt.
Hôm đó có rất nhiều người thấy thiếu niên nọ một mình đi lên ngọn núi lửa có thần linh cư ngụ. Ba ngày sau, núi lửa Vesuvius bùng nổ.
Kinh La Mã ghi lại: “Sao Mộc đã giáng hình thần thánh xuống đó...”
Năm 630 sau công nguyên tại Tochari (dân tộc Ấn- u). Có một hòa thượng đầu trọc nghỉ ngơi ở trong buồng. Bên ngoài buồng, có thể thấy ba pho tượng Phật cao ba thước đứng sừng sững ở đằng xa.
“Kỳ, bên trong cái rương ngươi cõng là gì thế?”
“Đừng hỏi, cũng đừng xem.”
“Là thú cưng của ngươi sao? Hình như nó không thích ở trong đó, nó cứ tông vào cái rương muốn ra ngoài.”
“Không sao đâu, chỉ là cánh tay thôi.”
Sắc mặt hòa thượng cứng đờ, lập tức sang đề tài khác: “Kỳ, ta đi Tây Thiên lấy kinh, còn ngươi đến đó gì?”
Người đồng này không quá kính trọng Phật lý, chắc là vì tùy cơ ứng biến trên con đường tơ lụa nên mới giả dạng thành hòa thượng.
Đúng như dự đoán, hắn lại mấy câu khó hiểu: “Tây Thiên có Bát Bộ Thiên Long.”
Hòa thượng nghe không hiểu, hắn đã quen phong cách chuyện kiệm lời của đồng hành này rồi. Hắn không bao giờ có thể nghĩ đến đời sau sẽ sao chép “Hồ tăng – hòa thượng người Hồ - với Huyền Trang trên đường đi Tây Thiên” thành “Hồ tôn – con khỉ lắm lông - với Huyền Trang trên đường đi Tây Thiên”.
Một phát bút sa gà chết nho nhỏ này sau đó đã biến thành một câu chuyện xưa khác.
Năm 794 sau công nguyên, trong rừng cây bên ngoài thành Kyoto cổ.
“Ngươi quay về.” Tám trăm nữ tu thiếu niên đứng trước mặt, ánh mắt trở nên sợ hãi thê lương.
Thần đạo có tám trăm ngàn thần linh, thế mà từ lúc tên đạo sĩ này đổ bộ đến đây đã chết trận vô số. Hắn không ngừng cắn nuốt bọn họ, cướp đoạt quyền hành, lấy đi sức mạnh, vĩnh viễn không biết thỏa mãn.
Một ngàn năm tiếp theo để giữ gìn mạng sống, bọn họ luôn ở lại hòn đảo nhỏ này nơm nớp lo sợ. Tám trăm nữ tu không ngờ là hắn lại xuất hiện thêm một lần. Tên cổ thần cõng theo rương lớn...
Thiếu niên bình tĩnh thả rương xuống, lấy ra một trái tim từ bên trong. Nó không có kinh mạch, cũng không có máu, tái nhợt như một quả trứng, mà vẫn có thể nảy bừng sức sống ở trong tay hắn.
“Trái tim sửa rồi. Nhưng trái tim và các cơ quan khác không giống nhau, rất nhanh ấy sẽ phát hiện bản thân không có cơ thể thật sự. Rồi ấy sẽ lại chết đi.” Hắn lạnh nhạt về phía bọn họ: “Người cá có khả năng giam cầm thời gian, tôi muốn dùng xương sườn người cá chế tạo thành một cái hộp phong ấn trái tim.”
Cho đến khi âm dương sư Tình Minh đuổi đến thì nghe tám trăm nữ tu bất tử nhờ ăn thịt người cá đã biến mất. Trong rừng rậm chỉ còn lại một cái nang mực khổng lồ màu trắng của Cự Vưu (con mực khổng lồ) rơi rụng.
Gương mặt nữ tính tuyệt đẹp lòi ra giữa nang mực... xương sườn của ấy đã bị người ta lấy mất.
Thời gian thong thả trôi đi như con sông dài. Cơ thể thiếu nữ chưa từng mục rữa, ngược lại nhờ có cổ thần chăm sóc tỉ mỉ nên những tế bào đã chết, bao gồm tứ chi bị băm vằm tái sinh, lớn lên thêm một lần nữa.
Tròng mắt mọc ra từ đại não, tay và chân va chạm chơi . Nội tạng ngâm bên trong máu loãng của thần linh chậm rãi mấp máy.
Cổ thần ôm rương đau khổ ngẩng đầu. Năng lượng, hắn cần thêm nhiều năng lượng...
Nháy mắt, máy hơi nước xuất hiện trên sân khấu lịch sử. Có một người trí thức phương Đông đầu đội mũ đi lại trên bình nguyên phương Tây rộng lớn. Đột nhiên có tiếng sáo mơ hồ truyền đến. Người nọ giật mình, quay đầu cái rương bằng sắt trên xe ngựa.
Tiếng sáo không phát ra từ bên trong cái rương. Hắn tốn mất một ngày mới tìm người thổi sáo ở trong quặng mỏ. Đó là một người Trung Quốc nghề lao chân tay, hắn đã vượt qua đại dương đến miền Tây nước Mỹ.
Bây giờ hắn sắp chết rồi, bị bóc lột mà chết giống như những công nhân khác ở quốc gia này.
“Ngươi học khúc nhạc đó từ ai?” Người trí thức dò hỏi.
“Ta sinh ra đã biết...”
Giọng quê hương xa xưa ập vào mặt hắn. Đó là tiếng của người Triều Ca, đó là giọng của Hy Oa.
Người trí thức lòng, ánh mắt đối phương trở nên thân thiết hơn: “Anh đến từ quê hương vợ tôi. Tôi nghe hương vị của ấy trong huyết mạch . Vì thế ta sẽ giúp thực hiện một nguyện vọng, nghĩ bản thân muốn ước điều gì chưa?”
“Tôi hy vọng bọn người da trắng phải trả giá...”
Lao công Trung Quốc thở ra hơi cuối cùng. Người trí thức tháo mũ dạ xuống, ưng thuận lập nên lời thề cổ thần: “Nguyện vọng của sẽ thực hiện.”
Mười tám tháng sau, nam bắc nước Mỹ bùng nổ chiến tranh. Có tổng cộng một trăm hai mươi ngàn người thương vong trong chiến trận.
Thời văn minh càng đến nhanh hơn. Đến 1883, có một người trí thức phương Đông gõ vang công ty điện khí Tesla. Một bản hợp đồng riêng biệt đưa tới nhà khoa học đại tài trước mắt hắn.
“Thiết kế một cái hộp chạy bằng điện à... cậu nghề gì ?”
“Đó không phải chuyện nên biết.”
“Nếu tôi không biết nó sử dụng gì thì không có cách nào thiết kế ra thứ phù hợp với cầu của cậu .”
Người trí thức giỡn đầu ngón tay, cuối cùng hạ quyết tâm đứng dậy: “Mời đi theo tôi.”
Không biết đã có bao nhiêu máu cổ thần lắng đọng ở bên trong, giữa rương là tứ chi con người trôi lơ lửng. Cánh tay trắng tinh trồi lên mặt nước. Đó là những đường nét thiếu nữ mềm mại.
Tesla bàn luận kín với vị khách phương Đông đó ba ngày, cuối cùng đồng ý dùng điện xoay chiều nguồn cung cấp năng lượng cho cái rương.
Sáu tháng sau, nhà phát minh vào cái rương trong suốt bằng thủy tinh, cánh tay bên trong đang nối liền với thân thể: “Đây là chết đi sống lại.”
“Đúng .” Vị khác bí ẩn : “Là khởi tử hồi sinh.”
Lại nửa thế kỷ trôi qua, bom nguyên tử xuất hiện. Quân đội Nga từng mất hai đầu đạn hạt nhân ở Ukraine. Ba ngày sau, ở chỗ các dân tộc Tungus xảy ra một vụ nổ lớn rất lạ.
Tất cả cây cối ở trung tâm vụ nổ đều bị oanh tạc hủy hoại, trên nền tuyết xuất hiện một cái hố. Điểm kỳ lạ chính là không có âm thanh, không có ánh sáng, cũng không có lửa. Ngoại trừ cây cối thì không có dấu vết năng lượng bùng nổ nào khác.
Lần này vệ tinh chụp cảnh tượng vụ nổ không bình thường. Hai bên Mỹ - Nga đã tiến vào huống chuẩn bị chiến đấu, không có chứng cứ nào xác nhận đây là hành của quân đội Mỹ. Cuối cùng các dân tộc Tungus ký lục lại sự việc trong hồ sơ KGB (Cục an ninh quốc gia Liên Xô) tuyệt mật.
...
Hắn vào trong rương, tứ chi và cơ thể đã hoàn toàn nối liền lại với nhau. Hắn nhẹ nhàng sờ lên lớp thủy tinh trong suốt.
Em có nghe thấy không? Hy Oa, sáng sớm hôm nay có chim hỉ thước xinh đẹp bay qua mặt cỏ.
Đại não đang say ngủ phát ra tiếng mê sảng, chỉ có những tua mang hình dạng như hoa hướng dương cố gắng chữa lành miệng vết thương.
Lúc này vẫn còn chừng năm mươi ba năm nữa mới tới lúc Hy Oa mở mắt.
...
“Cho nên em không phải đầu thai chuyển thế, mà là khởi tử hồi sinh. Bởi vì cơ thể em quay lại trạng thái hoàn chỉnh ở ba ngàn năm trước, thế nên em mới không có ký ức tuổi thơ đúng không? Em không lớn lên ở thời hiện đại, em sống ở triều đại nhà Thương. Em là Hy Oa, một nô lệ.”
“Đúng ... thời gian ba ngàn năm quá dài, em đã quên mất tất cả từ lâu rồi.”
...
Năm 2003, ở một nhi viện thành phố Thiệu Hưng, Trung Quốc. Thiếu nữ mười bốn tuổi bó gối ngồi ở góc tường không ngừng run rẩy. Nỗi sợ khi thân thể bị hủy có quên đi cũng đã khắc sâu trong tiềm thức.
Nhân viên công tác kiên nhẫn với bé: “Cha mẹ con gặp tai nạn giao thông, may mà con còn sống. Không sao đâu, mọi người sẽ chăm sóc con... Có người nặc danh tốt bụng quyên góp rất nhiều, con sẽ bình an lớn lên, còn đi học nữa. Con đừng sợ nhé.”
Đêm mưa, bên ngoài cửa sổ có một chàng trai trẻ cao ráo dễ . Hắn lẳng lặng đứng đó, chăm vào trong. Có lẽ thời gian vừa kịp lúc, hắn cũng không thấy ba ngàn năm quá dài, thế mà khoảng cách một cái cửa sổ lại hắn nôn nao .
Sáu năm sau tại đại học F. Khương Thiên Kỳ coi như là thanh niên kiệt xuất, vừa về nước đã trường học cũ mời đến tọa đàm.
Sau khi tọa đàm kết thúc, có một giọng trong trẻo gọi hắn lại: “Anh Khương, bút máy rơi này.”
Bọn họ nhanh chóng rơi vào lưới . Thiếu nữ đắc ý lắm, cảm thấy bản thân thật là thủ đoạn cao minh. Cô đâu ngờ cây bút máy đó là do hắn cố ý đánh rơi.
Thiếu nữ không nhớ rõ rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Ba năm sau, bọn họ kết hôn. Chuyện của họ không khác gì cổ tích bé lọ lem. Thiếu nữ thử váy cưới trong phòng thay đồ, vị hôn phu ngồi cạnh cửa sổ ngắm mưa rơi.
Có rất nhiều người từng xuất hiện trong ký ức hắn, bây giờ tất cả đều đã lặng im như đêm mưa lúc này.
Leng keng.
Cô đẩy cửa ra, đeo trang sức đi đến trước mặt hắn: “Thế nào?”
“Rất đẹp.”
Cô hắn ký vào tờ chi phiếu mà mừng thầm. Bởi vì mua một chuỗi trang sức xinh đẹp cho chính mình nên rất vui vẻ. Cô nào nhận ra bản thân đã quên mất suốt ba ngàn năm qua hắn đã tiêu diệt toàn bộ nền văn minh nhân loại, biến chúng thành châu báu khảm vào mũ miện trên đầu ...
...
“Em có bằng lỏng gả cho không?”
Cảnh tượng tân hôn tốt đẹp dần mờ đi. Chú rể hào hoa phong nhã nay đã biến thành tua trơn ướt trong tay tôi.
Tôi quay về với cơn mưa tối đen như mực. Từ tận sâu trong linh hồn, tôi lại nghe thấy lời thề cầu hôn đó. Tôi từ từ quay đầu, lần đầu tiên thấy gương mặt thật của chồng mình.
Thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên, hình dáng hắn tựa như ngọn núi nhỏ. Tảng thịt to tướng có hình dáng giống như khối óc không ngừng mấp máy. Mầm thịt liên tục rụng đi rồi lại mọc ra, dịch nhầy tản mát mùi hương khiến bao người sợ hãi.
Điên cuồng, xấu xí, rách nát, tởm lợm, đáng sợ...
Cùng với nỗi đơn...
Cô đơn kéo dài đến vô cùng, vô tận.
Tôi bước lại gần hắn, nhặt tấm da người trên mặt đất lên. Giống như bao buổi sáng trước đây từng giúp hắn chỉnh sửa âu phục, tôi chậm rãi, từ tốn giúp hắn mặc tấm da ấy lên người.
“Chồng à, chúng ta về nhà thôi.”
......
(Hết nội dung chính)
link ngoại truyện dưới cmt.
Bạn thấy sao?