Một cảnh sát hình sự trẻ tuổi chạy vào: “Tìm phần thi thể còn lại rồi.”
“Ở đâu?”
Mắt cảnh sát hình sự trẻ chớp giật.
“Nói đi!”
“Thi thể... bị cắm vào cột thu lôi trên nóc bệnh viện.” Cảnh sát hình sự trẻ ấp a ấp úng.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự lập tức tái mặt.
“Cho nên ý của là tôi lột da người xong thì vứt nó vào thùng rác, cõng thi thể lên tầng hai mươi hai cắm vào cột thu lôi à? Anh chuyện vui tai thật đấy.” Khương Thiên Kỳ ha hả, xốc bộ âu phục trên người rồi dắt tay tôi đi về.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngăn hắn lại: “Vậy máu trên người từ đâu ra?”
Bước chân Khương Thiên Kỳ dừng lại: “Vợ tôi suýt nữa đã sinh non.”
“Chảy máu nhiều đến mức dính lên khắp người à?”
Khương Thiên Kỳ ôm bả vai tôi: “Anh là sao, không có vợ hả? Không lẽ không biết là phụ nữ mang thai có khả năng xuất huyết rất nhiều sao?”
Sắc mặt đội trưởng đội cảnh sát hình sự thay đổi lạ kỳ: “Phải không?”
“Chúng tôi cũng không biết huống cụ thể. Cô Khương là bệnh nhân của giáo sư Lâm, mà mấy người bên giáo sư Lâm nổi điên hết rồi.”
Tuy người ta cảm thấy khó hiểu, Khương nhà tôi càng trở nên đáng nghi hơn!
“Anh Khương à, có xuất hiện ở hiện trường án. Anh máu trên người là của vợ , đồng thời bác sĩ chủ trị cho vợ đúng lúc nổi điên. Những chuyện này không phải quá trùng hợp rồi sao?”
“Có lẽ bọn họ phải thứ không nên . Khả năng tiếp nhận tri thức của mỗi người đều có giới hạn, đôi khi đó chính là một kiểu bảo vệ.”
Răng rắc hai tiếng vang lên. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đeo còng số tám lên tay Khương Thiên Kỳ. Tất nhiên là hắn không thích nghe mấy lời lải nhải dong dài của Khương Thiên Kỳ giống tôi.
Trước khi bị đưa đi, Khương Thiên Kỳ quay lại ôm tôi.
“Giữ lại con nối dõi của .” Hắn nhỏ giọng bên tai tôi: “Chỉ cần còn sống, nó nhất định sẽ bảo vệ em.”
Hắn xong thì sờ bụng tôi theo thói quen. Không biết có phải do tôi thấy ảo giác hay không, hình như bụng tôi phình to hơn trước...
Chồng tôi bị bắt đi rồi. Toàn bộ đoàn đội luật sư của tập đoàn Thiên Thịnh bắt tay hành , cùng nhau an ủi người khóc đến ngất xỉu ở đồn công an là tôi: Không sao đâu, sẽ thả ra nhanh thôi, không định tội , không có bất kỳ chứng cứ nào...
Tâm trạng của tôi phức tạp lắm. Một mặt thì tôi chắc chắn không muốn Khương Thiên Kỳ bị đạn bắn tử hình. Mặt khác thì tôi không muốn hắn thả quá nhanh.
Chồng tôi nhất định có chuyện gạt tôi, mà chuyện này còn không nhỏ. Hắn trâu bò như thế, có bị bắt vào tù thì luật pháp cũng không gì , chi đến bà chủ gia đình như tôi chứ.
Tôi quyết định điều tra chuyện xung quanh hắn theo góc khác.
Tôi tìm đến cảnh sát, tố giác người đã khuất và chồng tôi có quan hệ nam nữ không chính đáng: “Có thể cho tôi biết đó là ai không, tại sao ta lại hoại gia đình tôi hu hu hu...”
Vị cảnh sát hình sự lớn tuổi này khá tốt bụng, cho tôi biết tên người chết là Từ Thiên Y, nghề nhiếp ảnh gia: “Hai năm trước ấy bỏ tiền lương hậu hĩnh, từ chức rời khỏi tạp chí địa lý quốc gia, từ đó về sau đi đâu không rõ. Vậy mà tuần trước ấy lại từ huyện Kỳ chạy tới thành phố Thiệu Hưng.”
“Cô Khương à, từ trước đến nay này và Khương chưa từng gặp nhau, tôi thấy hai người này không giống kiểu đương đến nỗi phát sinh án mạng lắm.”
“Vậy ta đến thành phố Thiệu Hưng gì?”
“Chúng tôi còn đang điều tra.”
Không có ghi chép chứng minh Từ Thiên Y từng khách sạn ở thành phố Thiệu Hưng, tựa như ta không có nơi nào để đi . Cảnh sát hình sự định đi đến huyện Kỳ ngay đêm nay, nơi đó coi như là chỗ sinh sống cuối cùng của ta.
Tôi vội vàng bảo cảnh sát Nhậm lái xe đuổi theo.
“Tôi điên rồi mới đi theo dõi đồng chí cảnh sát hình sự vào nửa đêm thế này.”
“Nếu tôi là thì tôi nhất định sẽ . Một khi chồng tôi thả ra ngoài, biết là người dẫn tôi đi khám phụ sản thì người tiếp theo bị ghim lên cột thu lôi chính là .”
Cảnh sát Nhậm chửi thề một tiếng, dẫm chân ga phóng đi.
Từ thành phố Thiệu Hưng đến huyện Kỳ rất xa. Xe chạy liên tục kể cả khi tôi ngủ quên trên ghế phụ. Mắt vừa nhắm lại, bên tai tôi lại nghe thấy tiếng sáo quái lạ kia. Giai điệu càng ngày càng vang, càng ngày càng vọng.
Tôi thật sự nhịn không nổi nữa: “Nhậm Thiên Đường, phát loại âm nhạc địa ngục gì thế hả!”
Bỗng dưng cảnh tượng trước mặt tôi biến đổi. Tôi không ngồi trong xe mà là một căn phòng bằng gạch nung, nền nhà bán ngầm dưới lòng đất. Nắng trời yếu ớt, có mấy mặc đồ cổ trang chuyện trước giường tôi.
Khẩu âm của họ rất kỳ cục, nghe thật xa lạ, không giống như bất kỳ ngôn ngữ nào mà tôi biết. Cơ thể tôi cứ như có ấn tượng khắc sâu nào đấy nên tự giác ngồi dậy, rời khỏi giường rồi cung kính đi theo bọn họ ra khỏi cửa.
Lúc này tôi mới nhận ra bản thân không thể điều khiển cơ thể nữa. Đây hẳn là một giấc mơ thôi.
Ngoài cửa là một quảng trường rất lớn. Đường sá hai bên cũng rộng, cứ cách vài bước chân là cắm một cây côn dài, bên trên treo thứ gì đó có màu đen như mực.
Tôi đi một lúc lâu rồi mới phát hiện...
Mấy thứ đó là xác người! Có rất nhiều người bị chém cụt tứ chi! Nhiều người khác thì bị xẻ đôi, xương sườn mở rộng ra hai bên!
Tôi nhớ tới phần giới thiệu nội dung của một quyển sách. Bên trong chữ Giáp Cốt (!) mà viết từ “Dụng” hay “Mão” là để diễn tả ý muốn hiến dâng xác thịt cho thần. Ví dụ trực quan nhất là đại biểu con người, hoặc vật bị moi ruột và các cơ quan nội tạng ra rồi treo lên.
Tôi suýt chút là ói mửa... con đường này dài đến mức nào ? Đã có bao nhiêu người bị treo lên?
Tôi đi đến đài cao ở chính giữa quảng trường. Cùng với hai trẻ khác, chúng tôi nhận lấy ba cái chậu vàng từ Đại Tư Tế. Lần lượt bên trong ba chậu vàng là đầu người, tim người và thịt băm.
Tôi muốn ói, trong mơ thì tôi đang sử dụng góc thượng đế, quan sát bản thân bưng chậu vàng đi đến gò đất cách đó không xa, dường như đối với tôi thì quá trình này đã tập mãi thành thói quen từ lâu rồi.
Đoàn người chúng tôi đi đến gò đất nắng ban mai chiếu sáng, bước vào miệng hang mở to ở đó, thấy bóng người bị ngọn đuốc trên tường kéo dài với những dao đầy quỷ quyệt.
Có một tảng đá lớn ở hành lang thành điện thờ, chúng tôi để chậu vàng lên trên đó. Thiếu nữ đi cùng tôi quang quác một hồi. Lần này có vẻ như tôi đã nghe hiểu.
Cô ấy là: “Hy Oa, giao việc hầu hạ Thái Tuế lại cho nhé.”
Dựa theo thói quen, tôi chậm rãi lấy cây sáo từ xương treo bên hông ra, để nó bên miệng rồi thổi lên một giai điệu gian ác mà mê hoặc lòng người.
Những người đi cùng tôi đều sợ hãi lùi ra ngoài. Ánh lửa đột nhiên rung , bị thổi ra cửa hang rồi yếu dần đi. Khí lạnh lập tức bay ra ngoài.
Sàn sạt, sàn sạt...
Tôi lại nghe thấy âm thanh vào ngày đi bắt gian đó, giống như có người đang trộn thịt.
Một cái bóng cực lớn hiện ra trên đỉnh đầu tôi, cảm giác áp lực nặng nề vô cùng đáng sợ đè xuống. Tôi đứng thẳng tại chỗ, hoàn toàn không dám nhúc nhích một chút nào.
Tôi liếc thấy bóng dáng mơ hồ đó móc vào tảng đá, từ từ, chậm rãi bò ra ngoài...
“A!” Tôi hét lên, đột nhiên mở mắt.
“Ngủ cả đêm rồi mà vẫn còn căm giận thế à?” Gò má cảnh sát Nhậm lõm vào, mắt thì xanh đen liếc tôi : “Biết thế thì tôi để lái xe cho rồi.”
“Tôi mơ thấy ác mộng!” Tôi vẫn còn hoảng hồn chưa tỉnh.
“Sao lắm chuyện quá, lúc thì mang thai lúc thì sinh non, xong rồi còn mơ thấy ác mộng. Nói tôi nghe số điện thoại nhà giám đốc Khương đi, tôi muốn trả lại cho hắn.”
Nếu không phải Khương Thiên Kỳ nhà tôi đang ngồi tù thì tôi đã gọi cho hắn từ lâu rồi!
Hu hu hu, tôi không chỉ gặp ác mộng, tôi còn bị người ta trách mắng nữa này!
Hơn chín giờ sáng, chúng tôi đã đến huyện Kỳ. Cảnh sát hình sự già đã phong tỏa phòng của Từ Thiên Y, chúng tôi không thể lên đó .
Ông Trương, tài xế bên đội cảnh sát hình sự đang đứng hút thuốc dưới lầu, u ám hai vị khách không mời là chúng tôi.
Vừa hay là phòng trọ của Từ Thiên Y nằm trên đường phố du lịch, có một hướng dẫn viên sáp lại gần kiếm mối ăn: “Hai từ đâu đến thế? Có muốn đi tham quan huyện Kỳ trong vòng một ngày không? Chúng tôi có bao xe.”
Thấy chúng tôi từ chối thì hắn lại hỏi: “Thế có muốn tham quan Khương phủ không? Ở ngay bên kia phố thôi, vé vào cửa là mười lăm.”
Tôi nảy sinh ý nghĩ trong lòng: “Khương phủ à? Chủ nhân họ Khương sao?”
“Đúng đúng đúng, đó là gia đình địa chủ giàu có lâu đời từ thời nhà Minh, Thanh đến tận bây giờ. Nơi đó rất rộng lớn, thử bức tường đầu hồi (!) này xem, chao ôi, quá trời khí thế luôn. Cuối thời nhà Thanh thì cả gia đình họ dọn đến nước Mỹ sống, nghe sau khi cải cách mở cửa thì họ trở thành Hoa Kiều về nước đầu tư, đó là, đó là...”
“Tập đoàn Thiên Thịnh!”
Khó trách lịch sử giàu nhà này nghe quen tai quá, hóa ra là tổ trạch bên chồng tôi! Mà Từ Thiên Y lại sống ngay bên cạnh. Sao có thể trùng hợp đến thế chứ?
Cần phải đến đó xem mới .
“Vé vào cửa mười lăm.”
“Tôi là con dâu nhà họ Khương, tôi quay về tổ trạch của mình cũng phải trả tiền mua vé à?”
Người bán vé trừng mắt, chỉ vào bảng hiệu “Kiến trúc cổ Quốc gia bảo vệ”. Tôi vẫn muốn tranh luận cảnh sát Nhậm đã nhanh tay thanh toán tiền, tóm tôi đi vào trong.
Tổ trạch nhà họ Khương rất lớn, ngoài ra còn rất kỳ quái. Cửa nhà Khương Thiên Kỳ xây rất cao, dựa theo tỷ lệ chiều cao của con người thì quá lãng phí. Tôi chưa từng thấy loại cổng tò vò như thế này ở các kiến trúc Trung Quốc cổ xưa.
Cảnh sát nhậm đứng ở phòng khách, đột ngột gọi tên tôi: “Liễu Kiều Kiều.”
“Anh gọi tên tôi nghiêm túc thế gì?”
Mắt cảnh sát Nhậm dính chặt vào bức tường đối diện, chỉ vào nó : “Cô xem.”
Khác với các gia đình sống ở thời kỳ cuối nhà Thanh, phòng khách tổ trạch nhà họ Khương không dán hình Bồ Đề Đạt Ma, thay vào đó một một tấm ảnh dán tường.
Phần lớn ảnh đã bị bóc ra, có một tấm còn rõ. Đó là ảnh của chủ nhà họ Khương ngồi song song với một quan viên nhà Thanh. Hắn mặc áo khoác dài bên ngoài, trông có vẻ trẻ trung điển trai, dáng người thẳng tắp, mà mặt của hắn, gương mặt này...
“Hậu duệ hơn một trăm năm sau có thể giống tổ tiên của mình không?” Cảnh sát Nhậm hỏi tôi.
“Không phải giống.” Tôi tháo ảnh dán tường xuống, nhẹ nhàng phủi lớp tro bụi đi: “Mà là cùng một khuôn đúc ra với Khương Thiên Kỳ.”
“Nghĩa là sao? Cô hắn là chồng ? Để tôi xem... Được chụp vào năm 1898, thế thì hắn ít nhất cũng phải 150 tuổi rồi à?”
“Hắn có chỗ nào không kỳ lạ, thêm chuyện này cũng thôi.” Tôi phiền lòng .
Tôi nhớ đến một chi tiết là chồng tôi không thích chụp ảnh. Không tính đến bộ ảnh cưới chụp cùng với tôi, hoặc là thỉnh thoảng sẽ cho phép tôi chụp lén hắn, còn lại hắn không chấp nhận bất kỳ loại ống kính nào, ngay cả phỏng vấn cũng ít khi nhận.
Điện thoại của tôi vang lên, cảnh sát hình sự già trước đó bảo chúng tôi qua bên kia một chuyến: “Cô Khương, chúng tôi điều tra một ít đồ vật kỳ lạ.”
Lúc đầu tôi còn nghi ngờ, không hiểu tại sao ông ta không chịu mở cửa phòng Từ Thiên Y cho chúng tôi vào. Đến nơi tồi tôi mới biết, toàn bộ vách tường đỏ một màu máu, từng vệt máu lớn xuất hiện khắp nơi, bắn tung tóe lên tận trần nhà. Còn bồn tắm thì xuất hiện một đống xương người sạch sẽ nằm rải rác bên trong.
Cảnh sát địa phương mặc thường phục vội vàng lưu trữ chứng cứ, cảnh sát hình sự già thì dẫn chúng tôi đến một tấm bản ép lại bằng vỏ cây sồi: “Hình như Từ Thiên Y đang theo dõi nhà họ Khương và điều tra chồng . Cô ấy có với chuyện này không?”
Tôi những manh mối, đinh ghim, giấy ghi và ảnh chụp ngang dọc đan xen trên tấm bảng...
1130TCN – Trận Mục Dã (còn gọi là Vũ vương khắc A^n hay Vũ vương Trụ, là cuộc quyết chiến giữa Đế Tân và Chu Vũ vương, mở ra việc thành lập triều đại nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc).
218TCN – Từ Phúc vượt biển (chỉ sự kiện Từ Phúc sang Nhật tìm thuốc trường sinh bất lão).
79 – Thành Pompeii sụp đổ (thảm họa núi lửa Pompeii ở Ý).
630 – Huyền Trang đến Tây phương thỉnh kinh.
794 – 800 Tỳ kheo ni đã ngã xuống ở Heiankyo (sự kiện 800 nữ tu qua đời ở Kyoto).
...
Chữ viết của này vô cùng phóng túng, người ta đọc thấy mắc ói. Những hàng chữ xâu chuỗi lại với nhau không có ý nghĩa rõ ràng, đó chỉ là những sự kiện lịch sử không có liên quan gì đến nhau.
Tôi xoa thái dương, đưa mắt quan sát hai bức ảnh khác nhau trên bảng.
Bên cạnh chữ “1900 Alaska” có một người ăn mặc quần áo truyền thống của người dân tộc bản địa Eskimo. Hắn đứng giữa một đám thủy thủ người da trắng, đôi mắt lạnh sắc bén thẳng vào máy ảnh. Sau lưng họ là một con cá voi rất lớn, đằng xa chính là những tảng băng trôi chìm nổi ở Bắc Băng Dương
Tấm ảnh tiếp theo là “1996 về nước”. Khương Thiên Kỳ mặc âu phục, đi giày da bước xuống xe thì bị chụp lại.
“Đây là giám đốc Khương à?” Cảnh sát hình sự già nghi ngờ chỉ vào tấm ảnh cuối cùng.
“Tôi không biết.”
“Chắc là cha chồng rồi.” Cảnh sát hình sự già bổ sung theo tiềm thức.
Trong tầm hiểu biết của ông ta thì con người không có khả năng sống hơn hai mươi năm mà không già đi, cho nên Khương Thiên Kỳ nhất định là con nối dõi của người trong hình.
Tôi đổ mồ hôi lạnh như tắm, tay nắm chặt tấm ảnh nằm trong túi. Mắt tôi chăm vào tấm bảng trước mặt, truy xét lại hết thảy ngọn nguồn lịch sử: Năm 1130 trước công nguyên, Triều Ca.
Nếu, tôi nghĩ là nếu như ảnh chụp của chúng tôi mà xuất hiện ở đây, mang đi kiểm định thì họ sẽ phát hiện ra tất cả đều là Khương Thiên Kỳ.
Dựa vào đâu mà chúng ta cho rằng hắn chỉ sống chừng 150 năm? Có lẽ nào những sự kiện lịch sử Từ Thiên Y ghim ở đây đều có quan hệ với Khương Thiên Kỳ.
Trong nháy mắt, giả thuyết này sống lưng tôi ớn lạnh: ông chồng cùng chung chăn gối với tôi hàng đêm khả năng cao đã sống qua ba ngàn năm ở Trái Đất này.
Thời gian lâu dài đến nỗi tôi ngơ ngẩn. Đến khi bước xuống lầu rồi tôi vẫn mê man không rõ.
Hướng dẫn viên lại tiến lên : “Có muốn đi tham quan huyện Kỳ trong vòng một ngày không?”
“Chúng tôi đến đây điều tra án mạng.”
“Vất vả lắm mới đến đây, đừng bỏ lỡ cơ hội tham quan mộ Trụ Vương chứ!”
Tôi nắm điểm mấu chốt, tách ra khỏi cảnh sát Nhậm để chuyện với hướng dẫn viên du lịch: “Anh gì? Nơi này có mộ Trụ Vương?”
Hướng dẫn viên du lịch khúc khích: “Cô thì gọi là thế, còn dân ở đây từ xưa gọi là Triều Ca!”
Tôi nghe như sét đánh ngang tai!
Bảng ghim thông tin của Từ Thiên Y... Giấc mơ kỳ lạ...
Tôi nhớ mang máng có thấy đế quân đứng ở trên đài cao xuống ở trong mộng. Đó chính là Trụ Vương!
.............
(!) Giáp cốt văn: hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc thời nhà Thương, coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng coi là một thể của chữ Hán.
(!) 卯/ Mão: trong Hán ngữ cổ, từ này lần đầu thấy trên Giáp cốt văn. Ý nghĩa ban đầu của mão là phẫu phân (剖分), nghĩa là mổ xẻ, phân chia; nghĩa mở rộng đề cập một phương pháp hiến tế vật vào thời A^n Thương.
(!) 用/Dụng có nghĩa gốc vì thi hành, sử dụng. Nghĩa rộng chỉ phân công, thống trị, trong chữ giáp cốt lại về sát sinh hiến tế.
Bạn thấy sao?