Khương Thiên Kỳ nấu cơm bưng đến chỗ tôi. Hắn hỏi tôi có cảm không, tôi nào dám cảm đâu.
“Hôm nay không cần đi à?” Tôi hỏi hắn mà đổ mồ hôi lạnh.
“Con chúng ta cần cha.” Khương Thiên Kỳ dịu dàng sờ bụng tôi.
Chồng tôi luôn có một vấn đề, đó là đôi khi hắn năng rất quái đản. Ví dụ như câu vừa rồi, đứa trẻ còn chưa ra đời thì cần cha gì? Nếu hắn muốn lời âu yếm, lúc này đáng lẽ nên mấy câu đại loại như: vợ có cần không?
Chúng tôi kết hôn đã lâu, thế nên trước nay tôi luôn xem nhẹ vấn đề này. Ngay tại giờ phút này đây, có một cảm giác quỷ quái đang lan tỏa khắp da thịt tôi. Có khi nào hắn thật không? Đứa trẻ trong bụng tôi không giống những đứa trẻ khác, cho nên mới cần Khương Thiên Kỳ ở bên cạnh tôi?
Tôi thấy lòng mình nguội lạnh hơn nửa. Chồng tôi là thứ gì thế này? Còn con tôi thì sao?
Tôi giương mắt đống dụng cụ để ở mép giường. Bây giờ tôi rất muốn đến bệnh viện kiểm tra thai sản. Vấn đề là tôi còn không thể bước chân ra khỏi cửa nhà nữa kìa.
May mắn là chồng tôi vẫn như xưa, tôi có biện pháp đối phó hắn.
Tôi ngồi dậy, đẩy phần cơm dinh dưỡng ra: “Em không thích ăn món này, em muốn ăn bồ câu nướng ở Lợi Uyển.”
“Bồ câu nướng lâu lắm.”
“Em cứ muốn ăn món đó đấy. Em ăn xong còn phải đến cửa hàng Hankyu mua giày và túi xách.”
Ngày thường tôi đã đỏng đảnh lắm rồi, bây giờ còn thêm cái bụng bầu góp sức, Khương Thiên Kỳ sao bắt bẻ tôi !
“Em nằm xuống đi, đi mua bồ câu nướng cho em.” Hắn trừng mắt liếc tôi xong thì bước ra cửa.
Chân trước hắn vừa đi, chân sau tôi đã xách giày chuồn ra khỏi cửa. Lúc tôi đến chỗ đội cảnh sát giao thông thì cảnh sát Nhậm đang thẩm vấn tài xế.
Cảnh sát Nhậm thấy tôi thì lấy bình giữ nhiệt ra: “Sáng nay đến phố Phúc Minh lấy ảnh chụp có chứng kiến vụ tai nạn giao thông ở đó không?”
“Tôi đang muốn bàn chuyện đó với đấy. Thám tử tư của tôi chết rồi! Chết ngắt luôn! Bị xe đâm chết! Là do hắn !”
Sắc mặt cảnh sát Nhậm lập tức xấu đi trông thấy. Hắn biết người tôi nhắc đến là ai. Lần này hắn không bảo tôi suy nghĩ bậy bạ nữa mà trực tiếp đưa tôi đến phòng thẩm vấn nghe lén.
Lúc ấy tài xế còn tỉnh táo, tốc độ xe cũng nằm trong phạm vi bình thường. Con đường đó có giới hạn tốc độ cho xe tải lớn là sáu mươi, tài xế cũng khai là không chạy vượt quá tốc độ quy định.
“Sau đó đột nhiên xe phóng vụt đi! Tôi không có dẫm chân ga đâu! Thật đấy! Tôi còn dẫm phanh lại mà không ! Tôi hoàn toàn không điều khiển xe!”
Cảnh sát Nhậm nhỏ giọng : “Chúng tôi kiểm tra dấu vết trên đường rồi, cũng kiểm tra cả thiết bị theo dõi tốc độ xe. Lúc ấy cơ không cung cấp đủ lực để đạt đến tốc độ như . Giống như là... giống như cả chiếc xe bị ngoại lực kỳ lạ nào đó kéo bay đi.”
“Lúc đó chồng tôi có búng tay một cái.”
Cảnh sát Nhậm im lặng một lúc lâu rồi liếc mắt tôi: “Ông chồng nhà xem thường Newton quá rồi."
“Cảnh sát Nhậm, hôm nay tôi tìm vì có chuyện quan trọng hơn... Anh có thể đưa tôi đi kiểm tra thai sản không?”
“Hả?”
Chờ đến khi hắn tan tầm, hai chúng tôi cùng nhau đến bệnh viện. Khi đứng bên ngoài khoa phụ sản thì tôi thương lượng với hắn: “Dùng thẻ bảo hiểm y tế của không?”
Cảnh sát Nhậm : “Cô có biết mình đang gì không đấy?”
“Chồng tôi là người trong ngành, tôi mà dùng thẻ của mình là hắn biết ngay. Nói không chừng tôi chưa siêu âm xong đã bị hắn bắt trở về rồi.”
Cảnh sát Nhậm trợn trắng mắt, tự biết điều đi đến quầy đăng ký khoa phụ sản lấy số.
Y tá khó hiểu hắn: “Anh khám phụ sản?”
Hắn vụng về bịa lý do: “Cô ấy không có thẻ y tế nên tôi lấy thẻ của mình chi trả, phiền nhanh một chút nhé.”
Y tá hỏi tôi: “Cô có chắc là muốn sinh con cho loại đàn ông keo kiệt thế này không?”
“Không không không, đứa trẻ không phải con hắn. Đây là con của chồng tôi, ấy đẹp trai và có tiền hơn hắn nhiều. Có điều là cảm vợ chồng chúng tôi xảy ra tí vấn đề, thế nên tôi mới phải nhờ vả hắn.”
Biểu cảm y tá càng méo mó hơn. Cảnh sát Nhậm lạnh mặt bịt miệng tôi lại.
Cuối cùng cũng lấy số. Tôi nằm lên ghế siêu âm, bác sĩ đang tán gẫu đột nhiên chửi tục một tiếng.
Tôi hồi hộp hỏi: “Sao ? Con tôi sao rồi?”
“Cô... không mang thai.” Bác sĩ ngập ngừng : “Mấy thứ lúc nhúc trong tử cung của là cái quái gì thế... trứng côn trùng à?”
Tôi nghe như sét đánh giữa trời quang: “Cái gì? Trứng côn trùng?”
“Hơn nữa tôi không thấy lá gan của nằm ở đâu hết.” Mặt bác sĩ trắng bệch, liên tục di chuyển máy siêu âm trên bụng tôi: “Hình như gan của bị ăn sạch rồi.”
Làm kiểm tra toàn diện xong, tôi ngã ngồi trên ghế dài ở bệnh viện gào khóc nức nở.
“Nhất định là do Khương Thiên Kỳ đem tôi ra thực nghiệm sinh vật hu hu hu... Chúng tôi đương đã lâu rồi mà hắn nỡ lòng nào xem tôi thành chuột bạch... Hắn thật tàn nhẫn! Hắn không tôi hu hu hu...”
“Đến nước này rồi mà còn để ý hắn hay không à?” Cảnh sát Nhậm kinh ngạc: “Đầu óc chỉ biết nghĩ đến chuyện đương thôi sao, ít nhất cũng phải có điểm giới hạn chứ chị hai tôi ơi? Cô còn không giữ lá gan kia kìa.”
“Nếu chồng không tôi thì tôi còn sống gì, để mấy con sâu đó ăn sạch tôi luôn cho rồi!” Tôi nằm liệt xuống ghế dài khóc bù lu bù loa.
“Này, tỉnh táo lại chút đi, đường nào cũng sẽ có cách mà!”
Trong lúc chúng tôi đang chuyện với nhau thì có một giáo sư đầu tóc hoa râm hãy còn quắc thước hấp tấp đi tới: “Anh là Nhậm Thiên Đường đúng không?”
“Hả? Anh tên Nhậm Thiên Đường à?” Tôi qua cảnh sát Nhậm.
“Đúng , có vấn đề gì à?” Cảnh sát Nhậm lạnh mặt, bắt tay với giáo sư kia: “Tôi là Nhậm Thiên Đường, còn này là...”
“Một bệnh nhân không muốn để lộ thông tin riêng tư.” Tôi vội vàng .
“Ca bệnh của cực kỳ đặc biệt, vô cùng hiếm gặp... Tôi hy vọng mình có thể trở thành bác sĩ chủ trị của .”
“Bác sĩ, bệnh tôi còn chữa sao? Tôi vẫn còn hy vọng chứ?”
“Trên lý thuyết thì nên chết từ lâu rồi.” Giáo sư nghiêm túc đẩy mắt kính lên: “Trong tử cung của có rất nhiều ký sinh trùng, chúng nó đang cướp đoạt dinh dưỡng từ cơ thể mẹ. Vì nên nội tạng của đang bị hòa tan ra để cung cấp năng lượng cho chúng nó...”
“Nhưng kỳ lạ là cơ thể của không có bất kỳ dấu hiệu suy kiệt nào. Dưới huống tất cả đều hư hỏng thế này mà vẫn khỏe mạnh đến kỳ lạ... đúng là kỳ tích mà.”
Một tia hy vọng nhen nhóm bên trong tôi: “Bây giờ tôi có thể thai không?”
“Mấy ký sinh trùng không biết tên trong tử cung phải lưu trữ mẫu sống ở chỗ tôi.”
“Bác sĩ cứ lấy đi.”
Tôi tưởng niệm mười năm nhau với Khương Thiên Kỳ. Thứ mà hắn để lại cho tôi là một đống côn trùng! Cứ nghĩ đến chuyện này là tôi lại khóc nấc lên.
Giáo sư để trợ lý đưa giấy cam kết đồng ý phẫu thuật cho tôi: “Phía người cha cũng ký tên lên đây.”
“Tôi không phải chồng ấy.” Cảnh sát Nhậm lùi lại một bước: “Tôi chỉ là cảnh sát nhân dân cờ đi ngang qua thôi.”
Tôi chộp lấy bút ký tên: “Nhanh chóng phẫu thuật đi, chồng tôi không cho phép tôi sinh non. Hắn mà phát hiện là không gì nữa đâu.”
Bởi vì cơ thể của tôi có thể giúp giáo sư đăng SCI liên tục mười ngày (Science Citation Index – danh mục trích dẫn khoa học), cuối cùng chúng tôi đã trái lại tất cả điều lệ giải phẫu.
Tôi nằm lên bàn phẫu thuật ngay đêm đó. Dưới đèn mổ, tôi vẫn chưa hoàn toàn mê mang. Giáo sư cầm dao mổ bụng tôi ra, rồi đột nhiên tôi cảm thấy ánh đèn trong phòng tí tách tối đi một chút. Sau đó có một bóng đen xuất hiện giữa các bác sĩ mặc áo trắng,
Tóc để dài, đeo hoa tai lớn, trên người ta là bộ đồ da quyến rũ. Cô ta tôi với gương mặt vô cảm.
Tôi hét lên: “Aaaaaaaaaaaaaa! Aaaaaaaaaaaaaaa!”
Giáo sư sợ hãi run tay: “Cô hét gì đấy?”
“Sau lưng có người!”
Giáo sư quay đầu, hoảng sợ : “Sao vào đây ?”
Vừa dứt lời, một đợt sóng không khí chợt nổ tung từ đâu không rõ, nhân viên y tế bị nguồn sức mạnh không thể thấy bằng mắt thường ném bay loạn xạ ra ngoài.
Máy móc thiết bị bắn ra tia lửa ầm ầm. Cả phòng phẫu thuật trở nên hỗn độn trong phút chốc. Tất cả mọi người ngất xỉu rồi, chỉ còn lại tôi nằm phơi ổ bụng trên bàn phẫu thuật.
“Cô đừng đến đây!”
Tôi nhận ra người này! Cô ta là đối tượng ngoại cuối cùng của chồng tôi! Vào ngày tôi đi lên tầng bốn bỏ hoang kia, tấm da người nằm bên cạnh da chồng tôi là của ta!
Cô ta mặc kệ tôi hét chói tai, tao nhã tiến lên. Dứt khoát và lưu loát, ta trực tiếp cắm bàn tay vào vết mổ trên bụng tôi.
“A a a a a a a!”
Tôi cảm giác bàn tay lạnh lẽo đó đang quấy loạn trong cơ thể mình như đang tìm kiếm thứ gì đó! Khi tôi sắp sửa đau đến chết, đột nhiên có vài tua rất nhỏ bò ra khỏi vết rạch trên bụng tôi. Chúng nó sinh sôi nảy nở, trở nên thô to đỏ lòm, bò ra ngoài với tốc độ nhanh không tưởng rồi xoắn lấy cánh tay ta.
Cô ta cau mày muốn rút tay về, mấy tua đó lại quấn siết chặt chẽ từng chút một rồi tức khắc cắt cánh tay ta ra!
Cắt đứt rời!
Tôi không biết đào đâu ra sức mạnh mà bò xuống bàn phẫu thuật, thét chói tay mở cửa chạy ra ngoài: “Cứu mạng! Cứu mạng với!”
Quỷ thần thiên địa ơi, cảnh tượng đó đáng sợ quá mức rồi!
Khắp hành lang không một bóng người, ngoài trời mưa to trút nước, không hề có tia sáng nào lọt nổi vào đây. Cánh tay đứt lìa kia vẫn cắm bên trong cái bụng bị phanh ra của tôi. Ả nhân của chồng tôi tối tăm mặt mày, kéo theo cánh tay còn lại đuổi theo sau lưng tôi.
Tôi chạy đến đâu là máu chảy đến đó, hơn nữa thuốc tê vẫn còn hiệu lực, tôi không thể chạy đi đâu xa . Rất nhanh đã đến đường cùng, tôi bị ép đến cửa sổ cuối hành lang.
“Đưa tinh trùng của hắn cho tao.” Cô ta tới gần tôi, bình tĩnh lên tiếng.
Tôi giận dữ: “Tôi mới là vợ của hắn!”
Nháy mắt tiếp theo, cửa sổ trên đầu tôi bỗng dưng mở ra, mưa rền gió dữ thổi vào trong. Tôi ngẩng đầu, thấy Khương Thiên Kỳ mặc áo vest, giày da. Mặt hắn u ám, vẫn giữ tư thế leo lên giữa chừng ở khung cửa sổ tầng mười ba.
“Chồng à, ta uy hiếp em...” Tôi khóc luôn tại trận.
“Không sao.” Hắn duỗi tay xuống sờ đầu tôi, sau đó vung nắm đánh bay đầu kia ra khỏi cơ thể!
Đầu người lộc cộc lăn trên nền gạch. Lúc này tôi mới phát hiện ra cánh tay và cổ ta không đổ một giọt máu nào!
Cơ thể mất đầu không bị ảnh hưởng gì, giơ tay đánh úp đến chỗ tôi. Chồng tôi chỉ cần dùng một tay đã có thể xách ta lên, ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Sau đó hắn nhảy vào màn mưa xối xả rồi biến mất không thấy đâu.
Tôi không chịu nổi quá nhiều kích thích nên ngất xỉu ngay lúc đấy. Trong cơn mê, lúc nào tôi cũng nghe thấy tiếng sáo quái dị. Giai điệu quen lắm, nghĩ nát óc cũng không nhớ là đã nghe qua ở đâu. Khi tiếng sáo đổi sang âm điệu dồn dập đau cả tai thì tôi tỉnh dậy.
Trước mắt tôi vẫn là hành lang cũ, lần này đèn đóm sáng trưng, có vài y tá đẩy xe xuôi ngược.
“Cô có khỏe không? Thưa ?” Giọng của bác sĩ vang lên bên tai tôi.
“Tôi không ổn... bác sĩ mổ bụng tôi ra, sau đó có vài vấn đề, không khâu lại ...” Tôi khóc thút thít, kéo mở áo của mình ra.
Rất nhanh, tôi lập tức phát hiện ngoại trừ vài vết máu, trên bụng tôi không có miệng vết thương nào cả. Đương nhiên là cũng không có tua và cánh tay đứt lìa...
Tôi nằm mơ thấy ác mộng kỳ quái hay sao?
“Mau gọi giáo sư tới, tôi có vài thắc mắc muốn hỏi ông ấy... Mà sao chỗ này ồn ào vây? Có mấy người cứ làng từ nãy đến giờ?”
Tiếng gào thét cao vút vang lên hết đợt này đến đợt khác khắp hành lang, giống như nơi này có một tập thể những người đang phát bệnh tâm thần.
Điên cuồng, khủng khiếp, không ngơi nghỉ lấy một giây nào, bầu không khí cả tầng mười ba người ta không thể trò chuyện theo cách thông thường.
Y tá dẫn tôi đến một phòng bệnh, ánh mắt tôi cất chứa nỗi sợ hãi: “Giáo sư không qua khỏi, ông ấy... bọn họ, tất cả đều phát điên hết rồi.”
Tôi bàng hoàng. Điên rồi là sao?
“Lúc chúng tôi đi vào phòng phẫu thuật thì phát hiện tất cả mọi người té dưới đất, trên bàn mổ thì trống không. Chúng tôi tiến hành cấp cứu đội ngũ phẫu thuật, chờ đến khi bọn họ tỉnh lại thì biến thành thế này... có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Cô ấy không biết gì cả.” Cửa phòng bị đẩy ra, Khương Thiên Kỳ đi đến.
Hắn có vẻ hơi nhếch nhác, áo vest rách nát, cả người dính đầy máu, rõ ràng là vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Hắn nhận lấy khăn tắm trên tay y tá, khoác lên người tôi rồi dịu dàng xoa mặt tôi : “Ổn rồi.”
Hắn chỉ cần dỗ dành tôi như thế thôi là nước mắt tôi đã tự rơi xuống.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...” Tôi ôm lấy bả vai hắn khóc tấm tức.
Móa nó, người hắn thối quá, có mùi vị lên men khó ngửi. Nếu không phải tôi thật lòng hắn thì đã ói ra rồi.
Lúc Khương Thiên Kỳ sắp sửa đỡ tôi về nhà thì đội trưởng đội cảnh sát hình sự vọt vào phòng bệnh: “Anh Khương, mời đi theo chúng tôi một chuyến. Hiện tại chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến một vụ án mưu sát.”
Trái tim tôi lập tức giật thót.
Sao lại thế này? Sao cảnh sát điều tra chồng tôi đúng thời điểm mấu chốt thế?
“Ngại quá, vừa gì ?”
“Mới nửa giờ trước, có người phát hiện ra một tấm da người vừa mới lột ở trong thùng rác trên đường Hoài Hải.” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự lấy ảnh chụp ra: “Có người theo dõi chụp lúc đi qua chỗ đó.”
“Ý của là tôi lột da người rồi vứt ở đó?” Khương Thiên Kỳ ha hả: “Anh đã lột da người bao giờ chưa?”
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự: ?
“Đó là công việc đòi hỏi tay nghề chuyên môn. Mỗi độ xuân phân, thầy tu Aztec (!) sẽ lột một tấm da người để hiến cho thần Mặt Trời. Bọn họ là chuyên gia cúng tế, chỉ cần mười sáu giây để móc tim ra khỏi cơ thể. Nhưng ngay cả khi bọn họ ra tay, muốn lột ra một tấm da người hoàn chỉnh cũng cần đến hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng trước tôi còn đang đi lấy túi xách cho vợ, nên tôi không phải là hung thủ.”
Tôi nhỏ giọng : “Chồng em có tri thức uyên bác thật đấy... Nhưng mà thật nhé, nghe phân tích xong thì người ta càng nghi ngờ hơn đấy.”
…………..
(!) Aztec là một nền văn hóa Trung Bộ châu Mỹ phát triển mạnh ở miền trung Mexico vào hậu kỳ cổ điển từ năm 1300 đến năm 1521, có tập tục hiến tế con người và dâng nội tạng của họ cho các vị thần.
Bạn thấy sao?