Tôi mở ra, thấy Phó Diễn Thần toàn thân ướt đẫm vì mưa.
Trong tay siết chặt chiếc điện thoại — toàn là ảnh và thông tin gần đây của tôi.
Ở vị trí nổi bật nhất, là bức ảnh tôi và Tần Việt Dương ôm hôn nhau cách đây không lâu.
Tôi khựng lại một chút —
Thì ra suốt thời gian qua vẫn âm thầm cho người theo dõi tôi sao?
“Dao Dao,” yết hầu khẽ chuyển , giọng khàn đi:
“Chúng ta chuyện một chút.”
Tôi không trả lời, chỉ nghiêng người sang bên, nhường đường cho vào.
Ngay lúc định bước vào, điện thoại chợt vang lên — là cuộc gọi từ Linh Cẩm Nhi.
Anh hơi khó chịu bắt máy. Trong điện thoại, tiếng khóc nức nở của Linh Cẩm Nhi vang lên đầy thảm thiết:
“Diễn Thần, đang ở đâu? Bọn người từng em lại tìm đến rồi! Em đang ở nhà một mình, em khóa cửa rồi, bọn họ vẫn ở ngoài, em sợ lắm… mau về đi!”
“Sao có thể ?”
Phó Diễn Thần nhíu mày: “Anh đã cho đưa chúng vào tù rồi, bản án thấp nhất cũng là ba năm, sao có thể ra nhanh ?”
“Nhưng bọn họ thật sự đang ở ngoài! Anh nghe đi! Còn có tiếng đập cửa nữa! Em thề em không dối! Mau về đi Diễn Thần, em sợ lắm, hu hu hu…”
Phó Diễn Thần khựng lại.
Anh không lập tức rời đi, mà hỏi:
“Sao bọn họ lại ra tù nhanh như ?”
“Em…”
Giọng Linh Cẩm Nhi nghẹn lại.
Phó Diễn Thần như đã hiểu ra điều gì:
“Có phải… là em đưa bọn họ ra không?”
Linh Cẩm Nhi mím môi, chỉ còn lại tiếng nức nở.
Giọng Phó Diễn Thần dần trở nên lạnh lẽo:
“Tại sao?
“Đây cũng là một màn kịch do em dựng lên sao?”
“Diễn Thần, em…”
“Nói cho biết, rốt cuộc em mất đứa bé như thế nào, nếu không… sẽ trơ mắt em chết.”
10
Phó Diễn Thần đứng ngoài cửa, kết thúc cuộc gọi.
Sau đó chậm rãi quay đầu tôi.
Hốc mắt bất chợt đỏ lên:
“Dao Dao, …”
“Anh muốn chuyện gì?”
Tôi cắt ngang lời .
Anh siết chặt điện thoại trong tay:
“Anh… vừa cho người điều tra hồ sơ nhập viện của Linh Cẩm Nhi…”
Tôi nghiêng đầu , chờ tiếp.
“Xin lỗi…”
Giọng ta run lên: “Anh lại hiểu lầm em rồi…”
Tôi định đóng cửa:
“Nếu không đến để chuyện ly hôn, thì mời đi đi.”
“Khoan đã!”
Anh ta vội túm lấy cổ tay tôi:
“Dao Dao, cho thêm một cơ hội nữa… Anh sẽ dùng tất cả những gì mình có để bù đắp cho em.”
“Rầm!”
Tôi mạnh tay giật cổ tay lại, khiến ta va vào cánh cửa.
Tôi lạnh lùng:
“Lòng trung thành của một người, chỉ cần thử một lần là đủ.
“Em đã cho cơ hội rồi.”
“Rầm!”
Cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt .
Tôi tựa lưng vào cửa, đứng im suốt hai mươi phút, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi rời đi.
Bạn thấy sao?