Khi chồng và em chồng xuống ruộng việc thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chồng tôi bị rắn độc cắn chết, chỉ có em chồng thì bình an vô sự.
Mọi người đều tưởng tôi sẽ đau khổ tột cùng.
Nhưng tôi chỉ ngơ ngẩn em chồng đang nhẹ giọng an ủi vợ chồng tôi — ánh mắt tôi dừng lại ở vết sẹo trên bàn tay ta.
Bởi vì vết sẹo ở khe ngón cái của ta, giống hệt chồng tôi.
1
Năm thứ năm tôi xuống vùng quê công tác, tôi nhận thư từ cha mẹ.
Họ nghe tin tức nhỏ rằng sắp tới nhà nước sẽ khôi phục kỳ thi đại học.
Chỉ cần thi đậu tôi có thể trở về thành phố bên cạnh cha mẹ, sau khi tốt nghiệp còn phân công việc ổn định.
Họ bảo tôi nắm lấy cơ hội, tranh thủ ôn tập trước, rồi cùng chồng thi đậu để quay về thành phố.
Tôi đầy hy vọng, cất kỹ bức thư, đợi chồng đi về để báo tin mừng cho ấy.
Nhưng tôi đợi mãi, đợi mãi, vẫn không thấy bóng dáng chồng đâu.
Lúc ấy, bà Vương hàng xóm vội vã chạy vào nhà, chưa kịp thở đã kéo tôi chạy ra ngoài:
“Xảy… xảy ra chuyện rồi em ơi, chồng em lúc đi bị… bị rắn độc cắn! Mau theo chị ra đó xem sao!”
Tôi giật nảy mình, thúng gạo vừa đong xong rơi vãi đầy đất.
Không kịp thu dọn, tôi lảo đảo chạy theo bà Vương ra đồng.
Trước mắt tôi chỉ còn là thi thể lạnh lẽo, cứng đờ của chồng.
Còn em dâu Lâm Miểu Miểu thì đang nghẹn ngào khóc bên cạnh, em chồng ôm vào lòng an ủi.
Tôi run rẩy tiến lên, vén tấm vải trắng, khuôn mặt tái nhợt của Lý Tưởng đập vào mắt tôi.
Tôi như sụp đổ, ngồi bệt xuống đất, nắm chặt tay ấy mà bật khóc.
Nhưng càng khóc, tôi càng thấy có gì đó sai sai.
Vết sẹo quen thuộc ở tay trái của chồng tôi đã biến mất, chỗ đó giờ làn da nhẵn nhụi.
Tôi khó tin lau nước mắt, cầm tay ấy lên xem kỹ.
Càng càng hoảng, hai bàn tay đầy vết chai, lòng bàn tay là chi chít sẹo cũ, mu bàn tay thì không hề có vết thương nào.
Người nằm đây… căn bản không phải chồng tôi.
Tôi lập tức ngẩng đầu về phía em chồng, ta vẫn đang nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Miểu Miểu để an ủi.
Mà nơi khe tay trái của ta, chính là vết sẹo quen thuộc tôi từng thuộc nằm lòng.
Tôi chết lặng tại chỗ, còn tưởng mình bị ảo giác.
Nhưng tôi đã xem xét kỹ rất nhiều lần, cũng chằm chằm vào tay em chồng rất lâu.
Cuối cùng, tôi xác nhận một sự thật:
Chồng tôi chưa chết.
Người nằm trước mặt tôi, là em trai song sinh của ấy.
Có lẽ cảm nhận ánh mắt tôi, Lý Tưởng liếc tôi rồi vội vàng né tránh như có tật giật mình.
Thấy tôi cứ chằm chằm không rời, ta viện cớ Lâm Miểu Miểu không khỏe, dắt ấy rời đi trước.
Tôi ngơ ngác bóng lưng hai người, trong lòng đầy nghi vấn.
Lý Tưởng, rốt cuộc tại sao lại lừa tôi?
2
Tối hôm đó, tôi canh giữ linh cữu.
Lần lượt tiễn hết những người dân trong làng đến viếng.
Đến khi khách khứa vơi dần, Lý Tưởng mới từ trong nhà đi ra.
Anh ta tiến lên thắp ba nén hương, rồi quỳ bên cạnh tôi vái lạy.
Lạy xong ta không đứng dậy ngay, mà giả vờ giúp tôi châm thêm lửa.
Ánh lửa hắt lên gương mặt chúng tôi.
Người từng thân thiết đến , giờ lại gọi tôi là “chị dâu” bằng giọng nhỏ nhẹ.
Tôi gương mặt quen thuộc ấy mà bật giận dữ:
“Đủ rồi, Lý Tưởng, còn định giả Lý Thắng đến bao giờ nữa?”
Tay ta run lên, vội xua tay phủ nhận.
Tôi nắm lấy tay trái của ta, chỉ vào vết sẹo ở khe ngón cái:
“Vết sẹo này là do Lý Tưởng bị nước sôi bỏng khi bảo vệ tôi, tôi nhớ rõ lắm, khi đó tôi còn chạy khắp núi để tìm thuốc cho ấy.
Mà em trai ấy thì chưa từng bị bỏng! Vậy nên tuyệt đối không phải là Lý Thắng!”
“Không phải đâu, chị dâu, chị chắc là nhớ nhầm rồi… Vết này là hồi nhỏ tôi bị chó cắn mà, tôi không phải tôi, chị nhận nhầm người rồi…”
Chưa để ta hết câu, tôi liền giật mạnh cổ áo ta.
Anh ta bị bất ngờ nên không kịp phản ứng, để lộ ra vết bớt trên ngực.
“Vậy còn cái này thì sao?
Lý Tưởng từng đây là dấu hiệu để mẹ ấy phân biệt hai em sinh đôi.
Sao bây giờ lại mọc trên người thế? Hả, ‘em chồng’?”
Lý Tưởng bị tôi cho cứng họng, chỉ đành cúi đầu im lặng.
Tôi giận đến mức đứng bật dậy, định đi gọi em dâu ra rõ mọi chuyện.
Tôi không muốn phải mang cái tiếng góa phụ thay cho ta.
Lúc nãy còn giả vờ không biết gì, giờ thì Lý Tưởng cuống lên, vội đứng dậy giữ tôi lại:
“Được rồi! Tôi thừa nhận! Tôi đúng là Lý Tưởng, chưa?
Đừng ầm lên nữa, giờ muộn rồi, đừng đi quấy rầy em dâu.”
Tôi cạn lời:
“Lý Tưởng, bị gì ?
Lúc tôi hỏi thì sống chết không chịu nhận, giờ tôi định đi tìm Lâm Miểu Miểu thì lại ngăn cản.
Rốt cuộc ai mới là vợ , tôi hay ta?”
“Đừng bậy, tất nhiên em là vợ rồi.”
Lý Tưởng vò đầu bực bội.
“Tại sao lại lừa tôi?” Tôi không hiểu.
Lý Tưởng thở dài, bắt đầu kể lại đầu đuôi.
3
“Hôm đó, em trai bị rắn cắn xong thì nhanh chóng tắt thở.
Lúc mọi người nghe tiếng chạy đến thì em dâu đã tới trước chị.
Cô ấy vừa thấy xác là ngất luôn.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại thì lại suýt khóc đến ngất tiếp.
Anh thấy ấy đáng thương nên mới dối là người chết là .
Chỉ có thế ấy mới bình tĩnh lại một chút.”
“Chuyện xảy ra đột ngột quá, không kịp bàn với em. Anh xin lỗi, vợ à.”
Tôi chẳng nể mặt:
“Cô ta khóc thì thương xót, còn tôi khóc nức nở cả chiều mà chẳng thấy xót gì cho tôi?”
“Trời ơi, không giống nhau mà.
Miểu Miểu là nó lớn lên từ nhỏ, yếu đuối lắm, đến con gà nhà chết còn khóc ba ngày.
Còn em là trí thức thành phố về đây, sóng gió gì chưa từng thấy qua cho dù có thật sự chết thì em cũng nhanh chóng vượt qua thôi.”
Tôi khẩy, cảm thấy thật nực :
“Vậy lúc tôi hỏi, tại sao không chịu nhận?”
Anh ta nịnh, ghé sát lại, hạ thấp giọng:
“Vì lúc đó vẫn còn nhiều người chưa đi, sợ bị nghe thấy.”
Tôi gạt tay ta ra:
“Khi nào định rõ với Lâm Miểu Miểu?
Lý Tưởng, tôi không muốn góa phụ.”
“Để sau đi.”
Lý Tưởng bực bội vò tóc.
“Chờ khi em dâu ổn định tâm lý, sẽ tìm cơ hội rõ.
Với lại, em trai là đội trưởng, đột nhiên qua đời, trong đội còn bao nhiêu việc chưa xử lý.
Anh là trai, không lo hậu sự thì ai lo?”
Tôi cảm thấy lòng mình lạnh đi từng chút một.
Cách ta cho thấy rõ vốn chẳng muốn thật.
Bình thường ta việc thì lười nhác, công điểm ít đến đáng thương, suốt ngày phải dựa vào em trai giúp đỡ.
Bây giờ mạo danh đội trưởng, đâu dễ gì chịu từ bỏ cái vị trí đó.
Tôi nắm chặt bức thư trong túi áo, do dự không biết có nên cho ta biết cha mẹ đã gửi thư hay không.
Thấy sắc mặt tôi không vui, Lý Tưởng vội vã vỗ ngực cam đoan:
“Em yên tâm, vợ à, trong lòng vĩnh viễn chỉ có…”
“Anh Thắng!”
Một giọng cắt ngang lời ta.
Lâm Miểu Miểu mặc bộ váy hồng bước vào.
Lý Tưởng chưa kịp hết câu, đã vội vàng kéo giãn khoảng cách với tôi.
“Anh Thắng, sao ra ngoài lâu ?
Một mình em trong phòng sợ muốn chết.”
Lâm Miểu Miểu ôm lấy cánh tay Lý Tưởng nũng.
Lý Tưởng lúng túng tôi, sau một hồi giằng co mới vỗ nhẹ lưng ta để trấn an.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người tôi, như muốn với tôi rằng ta không hề cam tâm.
Tôi đột nhiên thấy buồn nôn.
Lâm Miểu Miểu dường như lúc này mới nhận ra sự hiện diện của tôi, giật mình bật dậy khỏi lòng ta.
“Ôi, thật ngại quá chị dâu, em quên mất là chị còn đang giữ linh.
Bộ đồ em mặc cũng không hợp để cúng bái, để em đưa chồng em về trước nhé.”
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, chỉ khẽ gật đầu.
Lâm Miểu Miểu uốn éo lưng dẫn Lý Tưởng rời đi.
Trước khi đi, Lý Tưởng còn tôi một cái như để trấn an, sau đó liền mặc kệ để ta kéo đi.
“Chồng ơi, lát nữa lên giường nằm trước đi, sưởi ấm chăn giúp em nhé, em có thứ hay ho muốn cho xem~”
“Thứ gì ?”
“Ái chà, thì là cái đó đó~ Em mua từ chỗ thanh niên trí thức họ Vương, mắc lắm luôn á~”
Giọng nũng nịu ngọt xớt của Lâm Miểu Miểu dần dần biến mất sau lưng tôi.
Tôi không chịu nổi nữa, ôm lấy thùng rác mà nôn thốc nôn tháo.
Sau khi nôn ra hết mọi thứ dơ bẩn, đầu óc tôi dần dần tỉnh táo trở lại.
4
Tôi và Lý Tưởng quen nhau vào năm đầu tiên tôi xuống vùng quê thanh niên trí thức.
Hôm đó có rất nhiều việc phải .
Tôi lại vừa đến kỳ, đau bụng đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh như vừa vớt lên từ nước.
Mỗi lần cúi người việc là đau đến run rẩy, tôi chịu không nổi nên định ra trạm nghỉ rót ít nước nóng uống.
Không ngờ đau quá, tay run khiến ấm nước vừa cầm lên đã rơi thẳng về phía chân tôi.
Tôi hét lên một tiếng, đã chuẩn bị tinh thần bị phỏng.
Nhưng cơn đau dự kiến lại không đến.
Có một người chắn trước tôi, nước nóng rót thẳng lên nửa người bên trái của ta.
Anh ta rít lên một hơi vẫn giữ chặt lấy tôi, bàn tay trái nhanh chóng phồng lên một mảng bỏng rộp.
Tôi sợ hãi đến phát khóc, vội kéo ta đến vòi nước xối rửa, không ăn thua.
Ngay giữa khe ngón tay cái, một vết phồng to bằng ngón tay đã nổi lên.
Tôi hoảng hốt muốn khóc thì ta lại an ủi tôi trước:
“Em không bị gì là tốt rồi. Anh không sao, đàn ông mà, da dày thịt thô, chịu .”
Anh ta tôi vẫn áy náy.
Ở vùng quê chẳng mua nổi thuốc trị bỏng, tôi chỉ còn cách mỗi ngày leo núi hái thảo dược giã ra đắp cho .
Cứ thế qua lại, hai người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn.
Lúc đó tôi mới xuống vùng, lạ nước lạ cái, dễ bị cảm bởi một chút tốt bụng.
Lý Tưởng đối xử với tôi rất tốt, biết tôi là trí thức từ thành phố về thì lại càng chu đáo hơn.
Ngày nào ấy cũng đổi món mang đồ ăn cho tôi, còn nhớ cả chu kỳ của tôi, đến kỳ đau bụng là pha nước đường đỏ, tranh việc giúp tôi.
Cô chưa từng trải như tôi nhanh chóng rung .
Chúng tôi nhau một năm rồi đăng ký kết hôn.
Rất nhiều người chúc phúc cho chúng tôi — trừ Lâm Miểu Miểu.
Cô ta luôn thầm Lý Tưởng, ấy chỉ xem ta như em .
Cô ta rất ghét tôi, cho rằng tôi cướp mất người trong lòng ta.
Mỗi lần tôi và Lý Tưởng hẹn gặp, ta đều tìm cách hoại, khiến buổi hẹn rối tung rối mù rồi lại ra vẻ ngây thơ xin lỗi.
Lý Tưởng hễ nổi giận thì ta liền rơi nước mắt, mà ấy lại không chịu nước mắt phụ nữ.
Cô ta vừa dỗ là ta dịu lại, còn quay sang xin lỗi thay ta, khiến tôi mỗi lần đều bẽ mặt.
Tôi từng nghĩ sau khi kết hôn, ta sẽ yên phận.
Không ngờ ngày hôm sau khi chúng tôi vừa đăng ký kết hôn, ta lại ăn mặc lôi thôi từ phòng của em chồng tôi bước ra, còn lớn tiếng ta phải chịu trách nhiệm.
Em chồng tôi tối qua bị ép uống rượu, đầu đau như búa bổ, chẳng nhớ nổi gì cả, bị ép cưới Lâm Miểu Miểu trong mơ hồ.
Sau khi vào cửa, ta càng nhắm vào tôi.
Nước tôi đun sẵn bị ta lấy đi giặt đồ, cơm tôi ăn dở bị ta mang cho gà ăn, thậm chí quần áo tôi phơi ngoài sân cũng hay rơi thẳng xuống phân gà.
Tôi tìm ta lý thì ta khóc, tôi là người thành phố nên hay đòi hỏi.
Lý Tưởng tuy đứng về phía tôi, cứ thấy ta khóc là lại quay sang mắng tôi không hiểu chuyện.
Năm năm qua tôi sống uất ức không sao kể xiết.
Cũng vì thế mà khi nhận thư báo tin thi đại học, tôi mới vui đến thế.
Tôi lau sạch khóe miệng, dần dần hạ quyết tâm.
Nếu Lý Tưởng đã không dứt với Lâm Miểu Miểu, thì tôi cũng không cần ta nữa.
Bây giờ là cuối tháng tám, còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Tôi lật tung rương cũ, lấy lại những quyển sách giáo khoa đầy bụi.
Lần này, tôi muốn sống vì chính mình.
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?