Cha tôi sắc mặt không đổi, đặt tay lên vai tôi, trầm giọng với Lê Khải:
“Nhà có thể giao cho , phải cam kết: cả đời này không phép quấy rầy con tôi nữa, cũng không gặp cháu tôi, và càng đừng mơ sau này nó sẽ phải chăm sóc cha mẹ già của , rõ chưa?”
Lê Khải lập tức đồng ý không chút do dự, lạnh lùng khẩy: “Tôi còn sống bao lâu nữa đâu, gặp hay không có gì quan trọng? Còn cha mẹ tôi, sau này tự có con trai tôi với A Vũ chăm sóc, chẳng đến lượt một con tiện nhân như ta!”
Con tôi vốn vẫn còn đang nức nở, nghe đến câu đó thì bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt khô lại trên mặt, ngơ ngác người đàn ông trước mặt như thể chưa từng quen biết.
Cha tôi khẽ gật đầu: “Được, là chính miệng đấy.”
Hai bên đồng ý, dứt khoát ký vào đơn ly hôn.
Ngay trong ngày hoàn tất thủ tục, tôi liền dọn ra khỏi nhà cùng với con .
Văn Vũ cao ngạo chỉ đạo Lê Khải chuyển đồ của ta vào, còn đem những món đồ tôi để lại ném ra ngoài, giọng điệu mỉa mai đầy cay độc:
“Đồ của con xui xẻo và mẹ nó dùng qua rồi, tôi không cần. Để lỡ sau này ảnh hưởng đến con trai trong bụng tôi thì sao?”
“Tôi đang mang thai con trai đấy nhé, đã ở là phải ở chỗ tốt nhất, dùng cũng phải dùng đồ tốt nhất, không thể để mấy thứ xui xẻo đó ảnh hưởng!”
Lê Khải cứ bám riết lấy sau lưng ta, hớn hở gật đầu đồng ý lia lịa.
Tôi siết chặt nắm tay, không một lời, dẫn con xuống lầu, gọi xe quay về nhà mẹ đẻ.
Buổi tối, tôi tắm rửa cho con xong, đưa con lên giường nhỏ, như mọi khi kể chuyện cổ tích để dỗ con ngủ.
Cam Cam bỗng thì thầm buồn bã: “Mẹ ơi, ba giống như đã biến thành một người khác , con không cần ba nữa đâu.”
“Con mẹ, ba là người xấu, ba không cần con, thì con cũng không cần ba.”
Tôi ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé, mềm mại của con : “Mẹ con. Mẹ sẽ luôn luôn con, mãi mãi bảo vệ con.”
Con bé ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng: “Mẹ ơi, Cam Cam thật sự là đồ xui xẻo hả? Sao ông bà nội, ba với kia đều ?”
Tôi sâu vào mắt con, nghiêm túc : “Cam Cam không phải. Con là món quà quý giá nhất mà ông trời đã tặng cho mẹ trong đời này.”
“Là lỗi của mẹ, vì mẹ đã chọn nhầm người, nên mới để con phải tiếp với những người không tốt như .”
“Nhưng mẹ muốn với con một điều: dù có gặp phải người không tốt, cũng đừng dằn vặt hay tự trách bản thân. Điều chúng ta cần là tránh xa họ, sống thật tốt cuộc đời của mình, hiểu không?”
Con bé khẽ gật đầu, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Tưởng mọi chuyện đến đây là khép lại, ai ngờ vẫn còn người không biết xấu hổ chủ tìm đến.
Văn Vũ dường như vô cùng đắc ý vì đã giành Lê Khải, cách vài bữa lại gửi tin nhắn khoe khoang với tôi.
Hôm nay là một tấm ảnh ta và Lê Khải quấn lấy nhau thân mật như keo như sơn.
“Lúc trước chị cướp Lê Khải của tôi thì sao chứ? Thứ cướp thì mãi cũng không giữ . Còn cái gì là của tôi, cuối cùng vẫn sẽ quay về với tôi thôi.”
Hôm sau, ta lại khoe chiếc túi Hermès Birkin mới mua, giá hơn trăm triệu.
“Anh Lê Khải từng mua cho chưa? Ngô Vân Hảo à, đúng là đồ tiện mệnh, không phải ấy không mua nổi cho , mà là vì ấy thấy không xứng. Người ấy , từ đầu đến cuối, chỉ có tôi.”
“Bây giờ ấy đang chuẩn bị đổi sang căn nhà mới rồi, sau này là để cho mẹ con chúng tôi ở. Cũng phải cảm ơn căn nhà mà bị siết nợ nhường lại đấy~”
Tôi lạnh, nhắn lại một tin:
“Tôi phải ghen tị với sao? Ghen tị vì có thứ từ một kẻ sắp chết, lại còn là đồ bỏ đi à?”
Tôi chỉ thấy lạnh lòng.
Trước khi ở bên Lê Khải, tôi là công chúa nhỏ cha mẹ nâng niu dạy dỗ, trên người không có lấy một món đồ rẻ tiền.
Vậy mà sau khi ở bên ta, vì muốn bù đắp cho ta, tôi phải chắt bóp từng đồng, dù lương một năm cũng hơn trăm triệu, cuối cùng chỉ dám đeo chiếc túi vải rẻ tiền nhất.
Khi sinh Cam Cam, tôi nghỉ việc để ở nhà chăm con. Có lần đi dạo phố với mấy người thân lâu năm, tôi trúng một chiếc túi da bê nhỏ, thèm thuồng đã lâu, cuối cùng cắn răng mua về.
Về đến nhà, lại bị Lê Khải chửi cho một trận, câu nào cũng như dao đâm vào tim.
Anh ta : “Ngô Vân Hảo, không phải con nhỏ nữa, nên học cách hiểu chuyện đi chứ?”
“Tiền sữa cho con không cần sao? Cả nhà ăn uống sinh hoạt không tốn tiền chắc?”
“Cô ích kỷ như , nhất định phải bỏ ra mấy triệu chỉ để mua cái túi rách đó? Cô nghĩ mình vẫn còn là xinh đẹp trẻ trung à, suốt ngày mơ tưởng tô son trát phấn!”
“Ngô Vân Hảo, tôi cho biết, Lê Khải tôi đây không nuôi nổi loại tiểu thư đài các như . Tôi chỉ cần một người vợ hiền lành, đảm đang! Cô mau đi trả lại cái túi đó đi, như thì cuộc sống này mới tiếp tục nổi!”
Khi đó, tôi đã khóc mà đem chiếc túi ấy đi trả.
Lê Khải thấy tôi trả túi rồi, sắc mặt lập tức dịu lại, còn ngồi xổm xuống trước mặt tôi dỗ dành.
Bạn thấy sao?