7
Chớp mắt đã ba năm trôi qua.
Tôi lại một lần nữa bước lên chuyến bay trở về quê hương.
Trước khi đi, bố tôi dặn một câu:
“Dù khi nào đi nữa, nhà vẫn luôn là hậu phương vững chắc của con. Nhưng trong đời, có những vấp ngã nhất định phải tự mình vượt qua.”
Việc đầu tiên tôi sau khi về nước là tổ chức một buổi họp báo dưới danh nghĩa công ty.
Đúng như dự đoán, hôm đó tôi lại gặp lại Triệu Đình Sơ.
Vừa kết thúc bài phát biểu,
Tôi đã thấy ta ngồi dưới sân khấu, ánh mắt kích tột cùng.
Ba năm không gặp, ta trông tiều tụy hơn rất nhiều.
Khoảnh khắc thấy tôi, ánh mắt ta như bừng sáng, giống như sợ tôi lại biến mất lần nữa, lập tức lao đến chỗ tôi chỉ sau vài bước chân.
Giọng run rẩy không kìm nén :
“Tri Hứa, cuối cùng cũng gặp lại em rồi.”
“Ba năm rồi… em có biết ba năm qua sống thế nào không?”
“Mỗi đêm đều mất ngủ, cứ nhắm mắt lại là gương mặt em lại hiện ra.”
Nói rồi, ta còn định giơ tay lên chạm vào mặt tôi.
Nhưng đã bị Tần Mục Xuyên — người đứng cạnh tôi — kịp thời ngăn lại.
“Anh gì đó ơi, chuyện thì cứ , xin đừng tay chân. Không thì đừng trách chúng tôi gọi người mời ra ngoài.”
Nghe , Triệu Đình Sơ khựng lại một lúc, rồi quay sang tôi, vẻ mặt như sắp sụp đổ đến nơi.
Chỉ là… tôi hoàn toàn không ta lấy một cái.
Cứ như thể ta chẳng hề tồn tại.
Triệu Đình Sơ nghiến răng, ánh mắt đầy căm giận Tần Mục Xuyên chất vấn:
“Anh là ai? Đây là chuyện giữa tôi và vợ tôi, lấy tư cách gì mà xen vào?”
Tần Mục Xuyên nhếch môi nhạt, vẻ mặt đầy khinh bỉ:
“Theo tôi biết thì vợ của Triệu tổng chính là Tô Nhan Hi của nhà họ Tô, chứ chẳng liên quan gì đến tổng giám đốc Thẩm của bọn tôi cả.”
“Hay là như lời đồn trên mạng… Triệu tổng dính vào tội song hôn? Tội đó là phải ngồi tù đấy!”
Lời mang đầy giễu cợt của Tần Mục Xuyên khiến mặt mày Triệu Đình Sơ đỏ bừng, mắt cũng dần hoe đỏ.
Giọng ta khản đặc, run rẩy đến cực điểm:
“Tri Hứa, em rốt cuộc có quan hệ gì với tên này? Ngay cả chuyện như em cũng kể cho ta nghe sao?”
“Em bỏ đi ba năm, bây giờ vừa mới trở về đã lập tức đâm một nhát? Em thực sự không còn chút nào để trong lòng nữa sao?”
Nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của ta, tôi cuối cùng cũng bật , một nụ đầy chế giễu.
Tôi xoay người, lạnh nhạt đáp:
“Em đã đi suốt ba năm rồi, còn chưa rõ sự thật sao?”
“Triệu Đình Sơ, thật sự nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu à?”
Sắc mặt ta lập tức cứng đờ, không thể tin nổi mà tôi chằm chằm.
Ba năm qua ta đã tưởng tượng ra rất nhiều kết cục — duy chỉ có kết cục này là điều ta không thể chấp nhận.
Cả người ta như hóa đá tại chỗ, luống cuống tay chân, giọng cũng trở nên khàn đặc:
“Tri Hứa, em đừng nữa mà… Anh biết ba năm trước sai rồi. Giờ nhận ra lỗi rồi, chỉ cần em chịu quay về, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn!”
Tôi lập tức lắc đầu.
Trước khi quay lại, tôi đã điều tra kỹ rồi.
Người từng “đến thời hạn sẽ ly hôn với Tô Nhan Hi”, đến giờ vẫn chẳng có chút tĩnh nào.
Cũng nhờ , tôi mới biết, những lời hứa khi xưa chẳng qua chỉ là lời dối trá.
“Triệu Đình Sơ, lần này tôi quay về không phải để cưới .”
“Mà là để báo thù.”
“Những gì đã với tôi ba năm trước, tôi sẽ không nhân nhượng một chút nào cả.”
Anh ta sững sờ tại chỗ, lùi lại hai bước, ánh mắt đầy hoảng hốt như không thể tin nổi tôi lại tuyệt như .
Anh ta cứ thế lẩm bẩm như đang cố trấn an bản thân:
“Không thể nào… Tri Hứa, không tin em lại nhẫn tâm như …”
“Anh sẽ cho em thấy sự chân thành của !”
Ngay giây tiếp theo, ta siết chặt nắm tay, quay người rời đi với ánh mắt quyết liệt.
Tần Mục Xuyên đứng cạnh tôi, mặt không biểu cảm, giọng lại không giấu nổi chút ghen tuông:
“Người ta đi rồi đó, em không định đuổi theo à?”
Anh là trợ lý tinh do bố mẹ tôi sắp xếp bên cạnh để hỗ trợ tôi.
Nhưng tôi thừa biết, là trợ lý, chứ thật ra giống “đối tượng quen” hơn.
Tôi trừng mắt ta:
“Lời tuyên chiến cũng tuyên rồi, báo cho công ty chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Bạn thấy sao?