5
Tôi bật tự giễu, đúng lúc chạm phải ánh mắt đắc ý của Tô Nhan Hi.
Đúng ra thì tôi không nên xuất hiện ở đây, ai đó lại nhất quyết kéo tôi đến.
Quả thật là một màn kịch hay.
Cuối cùng cũng khiến tôi tỉnh mộng, thôi tự lừa mình nữa.
Tôi lạnh lùng Triệu Đình Sơ, từng chữ:
“Không phải chính gọi tôi đến sao?
Chiếc nhẫn này, cũng là tôi đích thân mang đến cho đấy.”
“Anh không nên cảm ơn bà mối như tôi sao? Không chỉ nhường chỗ cho hai người, mà còn tác thành cho hai người đến với nhau nữa.”
Triệu Đình Sơ sững người một chút, định lên tiếng phủ nhận.
Nhưng ngay sau đó, ta luống cuống rút điện thoại ra, thấy tin nhắn trên màn hình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đang định chạy xuống sân khấu giải thích với tôi, thì bị Tô Nhan Hi kéo tay giữ lại.
“Là em bảo Thẩm Tri Hứa đến đấy. Không phải quên mang nhẫn cưới sao? Em bảo ta mang đến giúp rồi.”
Trong thoáng chốc, Triệu Đình Sơ nhíu chặt mày, muốn quát Tô Nhan Hi lại không thốt nên lời.
Gương mặt ta lộ rõ vẻ khó xử cực độ.
Cuối cùng chỉ quay sang với tôi:
“Tri Hứa, em về trước đi. Chuyện này sẽ cho em một lời giải thích.”
Nghe đến câu đó, lòng tôi như sóng cuộn trào dâng, nghẹn đến không thể thở nổi.
Tô Nhan Hi có gì, ta cũng có thể tha thứ.
Còn tôi thì sao? Sai một lần, ta có thể lôi ra mắng mỏ cả đời!
Đến nước này rồi, tôi không cần bất cứ lời giải thích nào nữa.
Tôi xoay người, định rời khỏi.
Nhưng đúng lúc đó, bên tai lại vang lên những tiếng bàn tán xì xào của đám người xung quanh:
“Nhìn đó kìa, chắc là Thẩm Tri Hứa đấy. Không ngờ lại là tiểu tam!”
“Trông vẻ ngoài thì có vẻ trong sáng đấy, ai mà ngờ sau lưng lại mấy chuyện mất mặt như ?”
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Biết đâu người ta ngoài mặt ngoan hiền, chứ thực ra lẳng lơ lắm!”
“Có bản lĩnh đấy, bám đại thiếu gia nhà họ Triệu suốt năm năm. Nghe ngay cả chính thất là Tô Nhan Hi mà ta cũng chẳng buồn để vào mắt.”
Nghe đến đây, tôi sững lại giữa bước chân.
Còn gì mà không hiểu nữa?
Chuyện giữa tôi và Triệu Đình Sơ đã bị lộ rồi.
Tất cả mọi người đều biết tôi không danh phận, mặt dày bám lấy ta suốt năm năm trời.
Còn người vợ hợp pháp thật sự, là Tô Nhan Hi.
Tôi quay đầu lại, Triệu Đình Sơ đang đầy vẻ hoảng loạn giữa sân khấu.
Những lời đó, ta chắc chắn cũng nghe rõ mồn một.
Tôi cuối cùng cũng không kìm nén nổi cơn phẫn nộ trong lòng nữa.
Tôi bước thẳng đến trước mặt nhóm người vừa xấu, từng câu từng chữ bật ra khỏi miệng, lạnh lẽo và sắc bén:
“Thứ nhất, tôi không phải là tiểu tam, tôi là nạn nhân bị Triệu Đình Sơ lừa gạt.
Thứ hai, chính Tô Nhan Hi mới là người chen vào mối quan hệ của tôi và ta.
Thứ ba, cho dù tôi có lẳng lơ thật đi nữa, thì cũng không thảm như mấy người chỉ biết núp sau lưng người khác mà bàn tán hèn hạ!”
Lời vừa dứt, cả buổi tiệc lặng như tờ.
Những người đứng trước mặt tôi tái mét vì tức giận.
Triệu Đình Sơ vội vã lao từ sân khấu xuống, vừa xin lỗi vừa kéo tôi sang một bên, hạ giọng an ủi:
“Tri Hứa, em ngoan, về trước đi. Về rồi sẽ cho em một lời giải thích mà.”
Tôi lập tức giật tay ra khỏi ta, ánh mắt đầy chế giễu.
Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ lời nào từ miệng Triệu Đình Sơ nữa.
Lời giải thích, tôi sẽ tự mình rõ.
Tôi xoay người, chạy thẳng lên sân khấu, cầm lấy micro, dõng dạc tuyên bố trước mặt tất cả mọi người:
“Từ hôm nay, tôi – Thẩm Tri Hứa – vẫn là Thẩm Tri Hứa.
Tôi và Triệu Đình Sơ – không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
“Hôm nay, chúc và Tô Nhan Hi trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long!”
Trước khi Triệu Đình Sơ kịp ngăn lại, tôi đã xong lời cuối cùng.
Sắc mặt ta sa sầm, lông mày nhíu chặt.
Trong mắt thoáng hiện sự lo lắng, ta nắm chặt lấy tay tôi, vẫn cố gắng thuyết phục:
“Tri Hứa, đã sẽ giải thích rồi mà, sao em không chịu nghe ?”
“Dù em có giận dỗi cũng phải đúng mức chứ…”
Chát!
Một tiếng tát vang lên.
Tôi đã giơ tay phải, tát thẳng vào mặt ta.
Những lời còn chưa kịp ra của Triệu Đình Sơ liền bị ta nuốt ngược trở lại.
Tôi ta lạnh lùng, trong mắt không còn một chút cảm nào.
“Họ Triệu kia, đã lừa tôi suốt năm năm, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với đâu.”
Nói xong, tôi lại tát thêm một cái nữa vào bên mặt còn lại của ta.
“Giờ lại còn muốn tiếp tục lừa tôi sao?”
Đợi đến khi Triệu Đình Sơ phản ứng kịp, cả khuôn mặt đã rát bỏng như bị thiêu cháy.
Anh ta tôi không thể tin nổi, môi khẽ run, trên môi đã có vết máu.
“Thẩm Tri Hứa, em dám đánh tôi sao?”
Tôi ta như một kẻ ngốc.
Đã bị tát đến hai cái rồi, còn hỏi cái câu ngốc nghếch đó?
Tôi chuẩn bị bước xuống khỏi sân khấu, lúc đi ngang qua Tô Nhan Hi, thấy ta đang đắc ý.
Không không rằng, tôi vung tay tát ta một cái.
Tô Nhan Hi mở to mắt, tôi đầy kinh ngạc như thể không thể tin .
“Thẩm Tri Hứa, điên rồi à?”
Tôi xoa cổ tay, lâu lắm không tay đánh ai, có hơi không quen.
“Là tung tin tôi là tiểu tam, chen vào giữa và Triệu Đình Sơ, đúng không?”
“Trước đây tôi còn lười chấp, nếu từ giờ còn dám vào tôi thêm lần nào nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”
Tô Nhan Hi bị tôi dọa sợ, vội vã núp ra sau lưng Triệu Đình Sơ, miệng không quên méc, bôi xấu tôi, muốn ta đứng ra bênh vực cho ta.
Nhưng đối diện với ánh mắt đầy tuyệt vọng của Triệu Đình Sơ, tôi tháo chiếc dây chuyền trên cổ xuống và ném thẳng xuống đất.
Đó là mặt dây chuyền ta tặng tôi năm năm trước, như một tín vật đính ước.
Tôi cũng từng tặng lại ta một miếng ngọc do chính tay tôi khắc, giờ, tôi không cần lấy lại nữa.
Thứ gì đã bị ta chạm qua thì cũng coi như đã bẩn rồi.
“Đây là thứ tặng tôi năm năm trước. Bây giờ, tôi trả lại cho .”
Làm xong mọi chuyện, tôi xoay người rời khỏi khách sạn.
Phía sau vang lên tiếng hét đầy không cam lòng của Triệu Đình Sơ, ta thậm chí còn định đuổi theo,
lại bị Tô Nhan Hi níu kéo, không thoát ra .
Anh ta muốn giải thích với tôi.
Nhưng có những chuyện, đã không thể nào giải thích rõ ràng nữa rồi.
Bạn thấy sao?