"Thái Tuế đại thần, hôm nay ngài có thấy chim ngũ sắc bay qua bên ngoài không? Ngài thật sự nên ra ngoài tắm nắng đi."
Cùng với giọng trong trẻo của tôi, trong hang vang lên tiếng "cạch, cạch" đáp lại, như tiếng gió ngàn năm vọng về.
Và trong đầu tôi vang lên một giọng quen thuộc: "Ta nghe thấy rồi. . ."
Tôi đứng sững tại chỗ.
Nước mắt không kìm tuôn trào.
—— Đó là giọng của chồng tôi.
9
Ra ngoài, tôi đưa cho hướng dẫn viên rất nhiều tiền boa: "Cảm ơn đã giải đáp nhiều thắc mắc của tôi."
Hướng dẫn viên mặt mày rạng rỡ: "Vậy tôi sẽ tặng thêm một bí mật trời! Thường tôi không với người khác đâu!"
"Anh đi."
"Nhà Thương không phải bị Chu Vũ Vương diệt, căn bản chẳng có trận Mục Dã. Dù sao ông của ông tôi cũng truyền lại như đấy."
"Ồ? Vậy nhà Thương bị ai diệt?"
Hướng dẫn viên tiến gần tôi, kính cẩn chỉ xuống đất: "Là bị thần ."
Trong lòng tôi chợt : "Tại sao?"
"Nghe Thương Trụ Vương tế sai đồ vật, khiến thần nổi giận, chỉ một đêm tất cả mọi người trong thành Triều Ca đều chết, m.á.u chảy đến tận Mục Dã. Cô biết thành ngữ 'huyết lưu phiêu chử'* không? Ban đầu dùng để mô tả cảnh thảm khốc ở Mục Dã đấy, ông của ông của ông của ông tôi đấy, đó không phải phóng đại đâu. Khi Cơ Phát vào thành, phải đào riêng một con kênh đến sông Kỳ mới thoát hết m.á.u trong thành Triều Ca."
*máy chảy nhiều đến nỗi có thể cuốn trôi cả cái chày
Tế sai đồ vật. . .
Đột nhiên tôi cảm thấy đau đầu, cơn đau nhanh chóng lan khắp cơ thể, đau đến nỗi không thể đứng vững, bụng tôi cũng nhân cơ hội sôi ùng ục, da bụng nhô ra những mũi nhọn, như có sinh vật kỳ quái nào đó đang cố da mà ra.
Có người đỡ tôi vào xe nghỉ ngơi.
Tôi vỗ nhẹ vào bụng: "Cẩn thận ba con xử lý con đấy!"
Thứ đó ngoan ngoãn lại, bụng dưới trở lại bằng phẳng.
Khi tôi đã khá hơn, ngẩng đầu lên thì thấy lão hình cảnh dẫn lão Trương đến đón: "Khương phu nhân, không sao chứ?"
Tôi lắc đầu.
"Vụ án này quả thật rất kỳ lạ, may là cả nhà đều không bị thương, Từ Thiên Y là kẻ g.i.ế.c người hàng loạt, chồng thì không, ấy đã bảo lãnh rồi."
"Nhanh sao?"
"Đúng , m.á.u trên người ấy xét nghiệm không phải m.á.u người. Chúng tôi đã hiểu lầm ấy."
Không phải m.á.u người, đương nhiên không phải m.á.u người.
Chồng tôi là Thái Tuế từ ba nghìn năm trước ở Triều Ca.
Rõ ràng Từ Thiên Y cũng không phải người.
Từ ngày tôi vô chứng kiến cái gọi là ngoại , cũng như những gì diễn ra sau đó ở bệnh viện, cho đúng hơn đều là trận chiến giữa các vị thần.
—— Cô ta sẽ là vị thần nào?
—— Chồng tôi trong lịch sử, đã để lại dấu ấn gì?
Tâm sự tôi trĩu nặng ngồi lên xe cảnh sát với họ.
Ba người họ trò chuyện về phong tục kỳ lạ vừa rồi.
"Thực ra trong lịch sử nhiều dân tộc đều cho rằng thần linh đến từ lòng đất, có truyền thống tế lễ trong hang , đây là hiện tượng rất phổ biến." Lão hình cảnh hóa ra là người mê lịch sử, rít thuốc híp mắt : "Ở Nam Mỹ, mỗi năm họ còn dâng cho thần một tấm da người."
Tôi chợt dựng tai lên: "Da người?"
"Như , thần mới có thể hóa thành người, đi lại trong nhân gian."
Điện thoại ông ta đổ chuông.
Tôi nghe thấy giọng hoảng hốt của đội trưởng phía bên kia: "Thi thể của Từ Thiên Y có vấn đề!"
"Cái gì?"
"Da người đúng là của Từ Thiên Y, những mảnh t.h.i t.h.ể bên trong không phải của ta!"
"Vậy là của ai?"
"Kết quả xét nghiệm DNA là. . . là của lão Trương - tài xế đội cảnh sát chúng ta." Đầu dây bên kia nuốt nước bọt: "Lão Trương bị lột da, vứt trên giường. Còn t.h.i t.h.ể trước đó, mặc lấy da của lão Trương, đi công tác cùng ông. . ."
Điện thoại rơi xuống đất.
Trong xe im lặng.
Ba chúng tôi kinh hãi về phía lão Trương.
Lão Trương dập tắt thuốc, đạp mạnh chân ga, hung hăng đ.â.m vào gốc cây!
Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, bụng tôi đột ngột nhô ra sáu móng vuốt, dùng sức chống vào lưng ghế, may mà không bị ép c.h.ế.t tại chỗ.
Bạn thấy sao?