Chồng Tôi Hình Như [...] – Chương 1

1

Tôi vừa chạy ra ngoài vừa khóc.

Quá kinh khủng, m.á.u loang lổ khắp sàn, nơi nơi đều là máu.

Tôi định gọi điện báo cảnh sát, nơi này quá hẻo lánh, không có sóng điện thoại.

Hoảng sợ đến mức tôi nhảy lên xe Porsche của mình, đạp ga phóng thục mạng. Đến khi xe xuống cao tốc, tôi mới bình tĩnh lại đôi chút.

Trên đường đến đây, tôi vô cùng khó hiểu, Khương Thiên Kỳ ngoại sao lại chọn chốn hoang vu thế này. Anh đường đường là tổng giám đốc Thiên Thịnh, lén lút ngoại sao không phòng tổng thống đi!

Còn ra thể thống gì nữa không!

Nhưng tôi không ngờ ấy lại đi đời luôn!

Chết mất xác luôn rồi!

Tôi từ vị trí chính thất bị cắm sừng biến thành góa phụ trong nháy mắt, nhất thời không biết nên khóc hay .

Điện thoại bắt đầu réo vang, đã hiện cột sóng.

Tôi vội vàng gọi 110: "Alo, hu hu chồng tôi c.h.ế.t rồi. . ."

Cảnh sát giao thông chặn tôi lại: "Chào , không vừa lái xe vừa nghe điện thoại —— ủa lại là à?"

Tôi biết cảnh sát này, họ Nhậm, mới hai ngày trước ta vừa tôi.

Ánh hào quang của người dân cảnh sát sưởi ấm tâm hồn tôi, khiến tôi khóc như thím Tường Lâm*: "Cảnh sát Nhậm ơi, chồng tôi c.h.ế.t rồi!"

(*) Một nhân vật trong tiểu thuyết văn học của Lỗ Tấn

"Cái gì? !"

"Chồng tôi c.h.ế.t rồi!" Tôi vừa khóc vừa , "Dạo này tôi nghi ngờ chồng tôi ngoại , nên tôi đã đặt thiết bị định vị trên xe ấy. Sáng nay ấy quả nhiên đi về phía núi Cửu Long ở ngoại thành. . . Khi tôi đến nơi, đó là một khu chung cư cũ kỹ, cầu thang đã rỉ sét, rồi tầng bốn nơi ấy hẹn hò, cửa cũng không có! Trên sàn vương vãi quần áo, có cả nam lẫn nữ, đi vào trong thì thấy. . . thấy hai bộ da người!"

Cảnh sát Nhậm lắng nghe rất chăm , lúc này quay đầu vẫy tay: "Các cậu mang máy đo nồng độ cồn đến cho Khương phu nhân thử xem."

"Tôi không uống rượu! Là thật đấy, m.á.u me khắp sàn, hung thủ có vẻ vẫn chưa đi! Tôi nghe thấy bên trong có tiếng kỳ lạ! Giống như. . . giống như. . . có người đang khuấy nhân thịt sủi cảo, cái kiểu âm thanh thịt trộn vào nhau ấy, hiểu không?"

Có lẽ vì tôi khóc quá dữ dội.

Cuối cùng cảnh sát Nhậm cũng coi trọng vấn đề của tôi. Anh ta mở cửa xe thay tôi: "Tôi đưa đến đồn cảnh sát."

"Hu hu cảm ơn ."

"Nhưng mà Khương phu nhân này, đi giày cao gót lái xe là vi phạm quy định đấy."

"Chồng tôi c.h.ế.t rồi! ! !"

". . ."

2

Cảnh sát Nhậm đưa tôi đến đồn cảnh sát.

Vừa bước vào cửa, cục trưởng cục cảnh sát đã tươi rạng rỡ: "Khương phu nhân! Chúng tôi đang định đi tìm đây! May quá đã quay về an toàn!"

Thấy tôi ngơ ngác, cục trưởng giải thích: "Vừa rồi tổng giám đốc Khương đến báo án, đi lạc! Cô đang mang thai, chúng tôi đang định điều lực lượng đi tìm đây! Giờ thì tốt rồi, tổng giám đốc Khương có thể yên tâm."

"Ý ông là. . . chồng tôi vẫn còn sống?"

Tôi choáng váng.

Chẳng lẽ tôi nhầm?

Không thể nào, bộ vest Armani vứt dưới đất kia đúng là của ấy. Sáng nay tôi đích thân lấy từ tủ quần áo ra.

Đang chuyện thì một đám người bước vào từ bên ngoài. Người đàn ông đi đầu mặc vest bảnh bao, phía sau là một đám thư ký đi theo.

"Xem kìa, đã đến rồi đây này?"

Khương Thiên Kỳ bước vào, dang tay cưng chiều: "Kiều Kiều, em chạy đi đâu ?"

Tôi quan sát chồng mình kỹ càng.

Anh ấy. . .

Anh ấy rất bình thường.

Đẹp trai ngời ngời, ngay cả kiểu tóc cũng không rối.

—— Chẳng lẽ tôi đã gặp ác mộng trên xe?

—— Hay là vì quá lo lắng bị cắm sừng, nên tâm thần phân liệt?

Anh ấy vẫn như trước đây, dịu dàng nâng niu mặt tôi: "Xem em kìa, tìm khắp nơi."

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch!

Mùi rỉ sắt!

Tay phải của ấy thoang thoảng mùi rỉ sắt!

Đây là mùi của cái cầu thang rỉ sét kia! Anh ấy chắc chắn đã đến đó. . .

Tôi đột ngột đẩy ấy ra.

"Sao thế?" Khương Thiên Kỳ nghiêng đầu.

"Chồng à. . . em nghĩ chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian, bình tĩnh lại."

"Tại sao?"

Bị ấy chăm , tôi gần như không thở nổi. Phải tìm một lý do hợp lý để rời xa ấy. . .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...