6
“Quan tài lật mạnh như , Học Dân nằm bên trong chắc chắn rất khó chịu.”
“Cho tôi ấy một lần thôi, tôi muốn chỉnh lại quần áo cho ấy.”
Tôi kiên quyết đòi mở quan tài, nếu không thì sẽ không cho chôn cất.
Người lo tang lễ cuối cùng cũng đồng ý, lập tức hô người dựng lại quan tài.
Ba mẹ chồng còn định xông lên kéo tôi, người quá đông, sớm đã chen họ ra khỏi vòng.
Lúc đó, không biết ai lên:
“Cái quan tài này sao nhẹ thế?”
Lập tức có người khác phụ họa:
“Đúng là nhẹ thật, không giống như bên trong có người.”
Câu vừa dứt, xung quanh lại rơi vào im lặng lần nữa.
Tôi quay đầu sắc mặt ba mẹ chồng, chỉ thấy họ lảng tránh ánh mắt tôi, mặt mày lấm lét.
Họ vẫn cố giữ quan điểm “mở nắp là không may”, người lo tang lễ đã ra hiệu bắt đầu tháo đinh mở nắp.
Đúng lúc đó, mẹ chồng tôi trợn trắng mắt ngất lịm xuống, ba chồng hô to: “Có người ngất rồi!”
Người lo tang sự không còn tâm trí mở quan tài, vội sắp xếp người đưa bà ta đi viện.
Nhưng tôi một cái là biết bà ta giả ngất.
Tôi liền lớn tiếng gào về phía ngoài sân:
“Học Dân! Anh thật sự chưa chết! Sao lại chọn lúc này quay về?!”
Giọng tôi đầy kinh ngạc, y như thật, không có chút giả tạo.
Mẹ chồng tôi lập tức bật dậy “á” lên một tiếng.
Bà ta về hướng tôi vừa hét.
“Cố Học Dân, quay về gì?”
Câu vừa thốt ra, mẹ chồng tôi mới chợt nhận ra ngoài sân chẳng hề có bóng dáng Cố Học Dân.
Bà ta lúc đó mới tỉnh ngộ, biết mình đã bị tôi lừa.
Vẫn còn định giả ngất tiếp, mọi người đâu phải ngốc — ai nấy đều đã nhận ra có gì đó không ổn.
Trong lúc mọi người xì xầm bàn tán, chỉ trỏ vào mẹ chồng, tôi đã tranh thủ thúc giục người lo hậu sự gỡ đinh mở nắp quan tài.
Khi nắp quan tài bật ra, rất nhiều người tò mò vươn cổ vào bên trong.
Ai cũng dường như đã đoán trước rằng bên trong không có thi thể thật, nên không hề tỏ ra sợ hãi.
Đến lúc tôi bế từ trong quan tài ra một con ma-nơ-canh mặc đồ của Cố Học Dân, cả sân lập tức rúng .
Mọi người đều sững sờ, tròn mắt kinh ngạc.
“Cái gì đây? Cố Học Dân đâu rồi?”
“Anh ta chết thật không ? Nhét một cái xác giả kiểu này là sao?”
“Mấy hôm trước tôi đã nghe đồn Cố Học Dân giả chết, không ngờ lại đúng thật.”
Thông tin Cố Học Dân giả chết là do tôi cố ý tung ra ba ngày trước.
Nếu không, hôm nay cũng không có nhiều người đến thế để xem “lễ hạ huyệt” của ta.
Giữa khung cảnh náo loạn, tôi quẳng mạnh con ma-nơ-canh xuống ngay trước mặt ba mẹ chồng.
Tôi chất vấn họ vì sao lại dối gạt tôi.
“Kể từ khi bước chân vào nhà họ Cố, tôi luôn tận tâm tận lực chăm sóc hai người, việc gì của Học Dân tôi cũng đặt lên hàng đầu.”
“Tôi sinh con nối dõi cho nhà họ Cố, mà hai người lại lấy oán báo ơn.”
“Chồng tôi mất tích không rõ, không thấy xác, cũng chẳng có một lời thật với tôi.”
Cơn phẫn nộ trong tôi bùng nổ, bao nhiêu ấm ức bao năm nay tôi đều trút ra hết.
Xung quanh đều là họ hàng bên nhà chồng, cũng bắt đầu đứng về phía tôi, chỉ trích ba mẹ chồng quá quắt.
Đúng lúc đó, một giọng hét thất thanh vang lên từ ngoài sân.
“Ba mẹ! Ngọc Lan! Cứu con với!!”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thì thấy Cố Học Dân trong bộ dạng thảm đang lảo đảo chạy vào sân.
Anh ta vừa chạy vừa kêu cứu, như thể bị chó rượt.
Chạy đến trước mặt tôi, chưa kịp mở miệng thì tôi đã tát cho một cái.
Anh ta loạng choạng lùi lại mấy bước.
Chưa kịp định thần, tôi đã lao tới, liên tục tát thêm bốn năm cái nữa, đánh đến mức ta méo mồm, chảy máu mũi.
Có người vào can tôi, tôi vẫn chưa hả giận, liền đá ta mấy phát.
Phát nào cũng nhắm thẳng “chỗ hiểm”, đau đến mức Cố Học Dân nằm co quắp dưới đất, rên rỉ như heo bị chọc tiết.
“Tô Ngọc Lan, điên rồi à?!”
“Tôi là chồng đấy, định chồng à?!”
Tôi lạnh lùng khẩy.
“Chồng cái đầu , không phải chết rồi sao?”
“Bây giờ sống dậy là định gì, giả xác sống hả?!”
Bạn thấy sao?