Anh ta im lặng.
“Vậy thì chúng ta không có gì để nữa, ly hôn thôi.”
“Hứa Du!” Bạch Nghiên gầm lên.
Tôi ta với ánh mắt lạnh lùng.
"Con bé chỉ là một đứa trẻ, tại sao em lại không thể chấp nhận con bé?"
Ban đầu tôi không muốn nhiều, cuối cùng vẫn không nhịn . “Câu này em nên hỏi mới đúng, tại sao lại nhất quyết phải nhận nuôi con bé?”
Bạch Nghiên lại im lặng. Tôi thất vọng bước qua ta.
Ở nơi ta không thấy, tay tôi đặt lên bụng mình.
Anh ta lại một lần nữa không gì đến sinh linh mà chúng tôi cùng tạo ra. Thất vọng, buồn bã, tâm trạng tôi tồi tệ vô cùng. Tôi tìm một luật sư, ủy thác cho ta soạn thảo đơn ly hôn cho tôi.
Bạn thân khuyên tôi đừng kích , ấy cảm thấy tôi bị ảnh hưởng bởi cảm khi mang thai.
Kích sao?
Có lẽ là có. Nhưng phần lớn là đã suy nghĩ kỹ càng.
Thái độ của Bạch Nghiên khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.
Nếu ta có thể chuyện với tôi một cách lý trí, có lẽ tôi sẽ nhất thời hồ đồ mà trở thành mẹ nuôi của người ta.
Nhưng ta lại hoàn toàn đứng về phía Bạch Nhiễm Nhiễm một cách cảm tính, ngay cả đứa con trong bụng tôi cũng không thể lay chuyển ta.
Thái độ như thật sự khiến người ta ớn lạnh.
Tôi không thể không nghĩ đến trường hợp xấu nhất: Khi con tôi chào đời, nếu con tôi và Bạch Nhiễm Nhiễm đứng ở hai đầu cán cân, Bạch Nghiên sẽ chọn ai?
Đứa con vốn nên nhận thương trọn vẹn của người cha, tại sao lại phải trở thành người bị lựa chọn?
Khi tôi chuẩn bị đưa đơn ly hôn cho Bạch Nghiên, ta gọi điện thoại đến.
Giọng rất mệt mỏi, khàn khàn. Anh ta : "Anh đã đưa con bé đến nhà bố mẹ Hạ Chi Hoài rồi."
Tôi quá bất ngờ. Tôi không ngờ rằng Bạch Nghiên, người vốn có thái độ kiên quyết, lại thỏa hiệp, hơn nữa còn nhanh chóng như .
Tôi theo ta về nhà, ta ôm tôi, mở lời: "Du Du, trước đây là sai rồi. Vì cái chết của Hạ Chi Hoài, cảm của đã bị ảnh hưởng, đã bỏ bê em và con, xin lỗi em.”
"Anh đã suy nghĩ kỹ về những lời em , là cố chấp, xin lỗi em."
Lời xin lỗi của ta khiến tôi tủi thân vô cùng.
Tôi không nhịn mếu máo: “Anh không quan tâm em, cũng không quan tâm con, sao có thể như ?”
Thấy tôi khóc, Bạch Nghiên luống cuống an ủi tôi.
“Xin lỗi, xin lỗi, Du Du, tất cả là lỗi của , sau này sẽ không như nữa.”
Cảm dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng giải tỏa vào lúc này.
Sau khi tôi vất vả lắm mới bình tĩnh lại, Bạch Nghiên vừa lau nước mắt cho tôi vừa nghiêm túc : "Nếu em tức giận, em có thể đánh , có thể mắng , đừng đến chuyện ly hôn. Lần sau..."
Tôi trừng mắt: "Lần sau muốn gì?"
Bạch Nghiên trừng mắt lại: "Em còn muốn có lần sau sao?"
Tôi ấm ức: “Chuyện này có thể trách em sao?”
Bạch Nghiên thở dài: "Trách ."
Anh ta lại ôm tôi, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi.
Anh ta hỏi: "Con thế nào rồi? Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra nhé?"
Đêm đó, chúng tôi ôm nhau thật chặt, đầy ắp sự ấm áp, như thể mọi khoảng cách và mâu thuẫn đều tan biến vào lúc này.
Nhưng tôi biết, không phải như .
Bạn thấy sao?