Tôi với thân: "Cậu không hiểu đâu."
Bạn thân thở dài, ấy : "Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện chấp nhận đứa bé này sao? Dù sao hai người cũng có thể lo ."
Tôi kiên quyết lắc đầu: "Đứa bé đó ghét tớ, tớ không cần thiết phải tự tìm phiền phức cho mình."
"Tớ nhớ ánh mắt của đứa bé đó khi tớ lần đầu tiên, đầy sự chán ghét và thù địch, đó là một ánh mắt không thể khiến người ta vui vẻ.
“Tớ không biết tại sao đứa bé đó lại có thái độ như với tớ.”
"Nhưng tớ biết, tớ không thể chấp nhận ."
Đầy bụng tâm sự, đêm đó tôi ngủ không ngon.
Ngày hôm sau, Bạch Nghiên đến tìm tôi.
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ: "Tớ sắp muộn rồi."
Bạch Nghiên : "Anh đưa em đi."
Tôi không từ chối. Lên xe, vừa mới ra khỏi khu chung cư, Bạch Nghiên đã không nhịn mở lời.
Anh ta : “Nhiễm Nhiễm là một đứa trẻ nhút nhát, yếu đuối. Trước khi mất, Hạ Chi Hoài đã giao con bé cho , không thể không quan tâm đến con bé, gia đình ban đầu có ảnh hưởng rất lớn đến một đứa trẻ.”
“Du Du, em đừng vội kết luận, em hãy thử sống chung với con bé một thời gian, không?”
Tôi thở dài.
“Bạch Nghiên, có phải đã quên những gì em với ngày hôm qua rồi không?”
Bạch Nghiên sững người, vẻ mặt đầy hoang mang.
Tôi bị phản ứng của ta chọc tức.
“Dừng xe.”
“Du Du.”
“Em dừng xe!”
Thấy tôi kiên quyết, Bạch Nghiên đành tấp xe vào lề đường.
Tôi mở cửa xe bước xuống, đóng sầm cửa xe lại.
Đi nhanh về phía trước vài bước, tôi lại đột ngột dừng lại, sau đó quay đầu bước trở về.
Qua cửa kính xe, tôi với Bạch Nghiên: "Em mang thai rồi, em đã với ngày hôm qua. Nhưng từ hôm qua đến hôm nay, thậm chí không một lời quan tâm. Đứa bé thế nào? Bao nhiêu tuần rồi? Cần phải ý những gì?”
“Anh không quan tâm chút nào sao?”
“Bạch Nghiên, thật sự khiến em thất vọng.”
“Bây giờ em rõ ràng, nếu muốn nhận nuôi đứa bé đó, không vấn đề gì, chúng ta ly hôn.”
9
Khi tôi hai chữ "ly hôn" với Bạch Nghiên, sắc mặt ta lập tức lạnh xuống.
Anh ta : "Hứa Du, sau ngần ấy năm, cái tật xấu năng không kiêng nể của em vẫn chưa sửa sao?"
Tôi lạnh: "Anh nghĩ rằng em đang giận dỗi sao?"
Chúng tôi chia tay trong không vui.
Ba ngày liên tiếp không có bất kỳ liên lạc nào.
Cho đến ngày thứ tư, Bạch Nghiên đợi tôi ở dưới công ty.
Nhìn thấy tôi đi ra, ta : "Về nhà thôi."
Sau ngần ấy năm, từ lúc nhau đến lúc kết hôn, chúng tôi quá quen thuộc với những chiêu trò của đối phương.
Bạch Nghiên đang nhường tôi một bước.
Trước đây tôi nhất định sẽ lập tức xuống nước.
Lần này, ai thích xuống thì xuống. Tôi coi như không thấy, quay người bỏ đi.
Bạch Nghiên vội vàng đuổi theo tôi: "Hứa Du, rốt cuộc em muốn thế nào?"
Nhìn ánh mắt kìm nén của ta, tôi hỏi: "Đứa bé kia đâu? Đã đưa đi rồi sao?"
Bạn thấy sao?