Cho đến khi ta phát hiện ra mình mang thai, đứa bé trong bụng đã thành hình.
Và vì lý do sức khỏe, đây có thể là đứa con duy nhất của ta.
Vì , ta quyết định sinh đứa bé ra. Để nuôi con, ta đã nghỉ học đi . Áp lực cộng thêm sự uất ức trong lòng, cơ thể ta cứ thế mà suy sụp.
Bạch Nghiên : "Cô ấy phải chịu đựng những điều này là vì , nuôi nấng Nhiễm Nhiễm là di nguyện của ấy. Du Du, không thể không ."
Tôi im lặng. Ban đầu tôi nghĩ đây là vấn đề cảm, bây giờ lại trở thành vấn đề khác.
Sau một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng tìm lại giọng của mình.
Tôi : "Hạ Chi Hoài có bố mẹ, chúng ta có thể giao đứa bé cho họ, chúng ta trả tiền nuôi dưỡng."
Bạch Nghiên : "Lúc Hạ Chi Hoài quyết định sinh đứa bé ra, ấy đã cắt đứt quan hệ với bố mẹ, họ không thích đứa bé này."
"Nhưng đây là con của con họ, máu mủ thân, không thể cắt đứt ."
Bạch Nghiên im lặng. Anh ta dùng sự im lặng để với tôi rằng, mình không đồng ý với đề nghị này.
Móng tay tôi bấm vào lòng bàn tay.
Tôi : "Hoặc chúng ta có thể tìm một gia đình nhận nuôi tốt cho con bé, đương nhiên, chúng ta trả tiền nuôi dưỡng."
Bạch Nghiên tôi, vẻ mặt đầy bực bội.
Anh ta : "Làm sao em có thể chắc chắn rằng gia đình nhận nuôi sẽ thật sự đối xử tốt với con bé? Con bé chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, chúng ta hoàn toàn có khả năng nuôi nấng con bé. Tại sao em không đồng ý?"
"Vì em mang thai rồi." Tôi đột ngột đứng dậy, run rẩy hét vào mặt ta.
Nhưng phản ứng theo bản năng của Bạch Nghiên lại là ra ngoài cửa, sau đó ta với tôi: "Du Du, em nhỏ giọng thôi."
Phản ứng của Bạch Nghiên khiến tôi bật .
Tôi cầm chiếc gối trên ghế sofa ném qua.
"Bạch Nghiên, giỏi lắm." Nói xong, tôi đứng dậy bỏ đi.
"Du Du."
Bạch Nghiên lại muốn ngăn tôi lại, tôi trực tiếp hét lên: "Đừng chạm vào em."
Bàn tay ta khựng lại, bất .
Tôi mở cửa, lại va phải bóng dáng nhỏ bé đang đứng ngoài cửa. Con bé bị tôi va phải ngã xuống đất.
Tôi nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
Nhưng con bé thấy tôi lại như là thấy quỷ, vừa chống tay lùi lại, vừa khóc lớn. Bạch Nghiên lướt qua tay tôi chạy ra khỏi phòng.
Anh ta ngồi xổm xuống đỡ Bạch Nhiễm Nhiễm dậy, lo lắng hỏi: "Có bị thương không?"
8
"Cậu xem ta có bị bệnh không? Tớ mang thai ta không có phản ứng gì, đứa bé kia ngã một cái ta đã lo lắng muốn chết.”
"Chỉ với phản ứng đó của ta, ta đứa bé không phải con ta? Cậu tin không?”
"Tớ thật sự không biết ta đang nghĩ gì nữa. Cho dù ta tốt bụng, cho dù ta muốn giúp người ta, cũng không cần phải tự mình nuôi. Chúng ta có hàng ngàn cách, ta lại nhất quyết chọn cách khiến người ta khó chấp nhận nhất. Anh ta rốt cuộc muốn gì?”
"Chẳng lẽ ta không muốn sống cùng tớ nữa? Vậy thì chia tay! Ly hôn!"
Không dám với bố mẹ, tôi chỉ có thể đến nhà thân.
Đến đây, cuối cùng tôi cũng không nhịn nữa, phẫn nộ hét lên.
Bạn thân an ủi tôi, ấy : "Bình tĩnh nào, đừng tức giận như , cậu không cảm thấy phản ứng của mình hơi lớn sao?"
Nghe , tay tôi đang cầm cốc nước khựng lại.
Tôi cũng không muốn phản ứng lớn như , biểu hiện của Bạch Nghiên quá kích thích tôi.
Sự phản kháng của ta khi đối mặt với đề nghị của tôi, sự thờ ơ khi nghe tin tôi mang thai, và cuối cùng khi tôi rời đi, ta không hề ngẩng đầu lên.
Vì sự xuất hiện của Bạch Nhiễm Nhiễm, thái độ của Bạch Nghiên đối với tôi đã thay đổi 180 độ, đây là điều chưa từng có.
Tôi luôn cảm thấy ta còn chuyện gì đó giấu tôi.
Bạn thấy sao?