4.
Tôi và Bạch Nghiên quen biết nhau từ năm sáu tuổi.
Lúc đó, ta là một cậu bé trắng trẻo, mũm mĩm, còn tôi là một bé nghịch ngợm, leo trèo khắp nơi.
Từ nhỏ tôi đã độc lập, khác biệt, những bé khác thích chơi cầu trượt, bập bênh, xích đu, còn tôi lại thích leo núi, trượt patin, taekwondo.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ mãi là một nàng mạnh mẽ, lần đầu tiên cùng Bạch Nghiên đi công viên giải trí, lại xảy ra một chuyện kỳ diệu.
Mẹ tôi kể rằng tôi đã nắm tay Bạch Nghiên ngồi lên cầu trượt, không chỉ sợ hãi, mà còn rất trà xanh một câu: “Anh ơi, em sợ!”
Chuyện này tôi cũng không nhớ rõ lắm, tôi tin mình có thể ra chuyện đó.
Dù sao từ nhỏ tôi đã là “fan cuồng” của Bạch Nghiên.
Biết sao , ta đẹp trai quá, giống như ngôi sao nhí trên tivi.
Tôi dựa vào sự đeo bám dai dẳng của mình để trở thành thân nhất của Bạch Nghiên.
Chúng tôi cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau bài tập.
Có lúc bố mẹ hai bên không ở nhà, chúng tôi còn chui vào một chiếc chăn để chơi ú tim, chơi tỏ .
Lúc đó còn nhỏ, không biết thế nào là mãi mãi, chúng tôi đã hứa sẽ ở bên nhau cả đời.
Nhưng tất cả những điều này lại đột ngột dừng lại khi chúng tôi lên cấp ba.
Anh ta theo bố mẹ đến thành phố khác, còn tôi bị bỏ lại nơi này, thậm chí không có một lời tạm biệt.
Có thể thấy, lời hứa lúc nhỏ không thể tin tưởng .
Đang lúc tôi suy nghĩ miên man, Bạch Nghiên đẩy cửa bước vào.
Tôi giơ tay lên xem đồng hồ, 20 phút.
“Nói đi.”
Bạch Nghiên đưa tờ giấy trên tay cho tôi, ta : “Đây là giấy xét nghiệm ADN, Nhiễm Nhiễm và không có quan hệ huyết thống.”
Tôi nhận tờ báo cáo xét nghiệm với vẻ mặt vô cảm, kết luận cuối cùng chứng minh lời của Bạch Nghiên.
Nhưng tờ báo cáo này không hề dịu đi tâm trạng của tôi.
Tôi đặt tờ giấy sang một bên: “Bạch Nghiên, thẳng đi, đừng để em hỏi một câu đáp một câu.”
Tôi không thích kiểu vòng vo tam quốc này, quan trọng hơn là, tôi không biết phải hỏi từ đâu.
Bạch Nghiên dường như cũng không biết phải từ đâu.
Do dự một lúc, ta mở lời: “Nhiễm Nhiễm là con của Hạ Chi Hoài.”
Hạ Chi Hoài! Tôi biết ta. Và đã từng gặp ta một lần.
Mặc dù chỉ gặp một lần, tôi lại nhớ rất rõ.
Bởi vì lúc tôi gặp ta, ta đang nhón chân lên hôn Bạch Nghiên.
Tôi và Bạch Nghiên chia tay nhau khi lên cấp ba, đến khi gặp lại, đã là năm lớp 12.
Lúc đó ta là học sinh chuyển trường đến lớp chúng tôi.
Nhìn thấy ta, trong nháy mắt tôi đã rất ngạc nhiên.
So với lúc nhỏ, ta đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng đường nét trên khuôn mặt vẫn như xưa, lại thêm phần tuấn, rắn rỏi.
Quan trọng nhất là khí chất của ta, lạnh lùng xa cách, như thể muốn đuổi người khác ra xa ngàn dặm.
Tôi nhất thời không dám chắc chắn, Bạch Nghiên này có phải là Bạch Nghiên mà tôi quen biết hay không.
Điều khiến tôi càng không dám chắc chắn là, hai năm không gặp, ta có còn nhớ tôi hay không.
Nhưng ta đã với tôi rằng: “Du Du, trở về rồi.”
Anh ta vẫn là Bạch Nghiên của tôi.
Sau đó chúng tôi ở bên nhau, vào thời điểm quan trọng của năm cuối cấp.
Bạn thấy sao?