Chồng Tôi Dẫn Về [...] – Chương 25

Tôi đã giả một bản báo cáo xét nghiệm ADN, và tô vẽ lại quá khứ của tôi và Hạ Chi Hoài.

 

Tôi đã lừa Du Du, lần đầu tiên.

Cả người tôi đều căng thẳng, tôi sợ ấy ra sơ hở, tôi sợ mất ấy.

Đồng thời, tôi cũng sợ đứa bé đó vô ra điều gì.

 

, khi nghe tin Du Du mang thai con của chúng tôi, phản ứng theo bản năng của tôi là sợ đứa bé kia nghe thấy.

 

Tôi sợ đứa bé kia bị kích , ra sự thật cho Du Du biết.

Nhưng tôi lại tổn thương ấy. Tôi mong muốn ấy có thể chấp nhận đứa bé kia, tôi mong muốn có thể che giấu chuyện này, mọi chuyện lại không như ý muốn, ấy thậm chí còn đề nghị ly hôn.

 

Không thể nào. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, trừ ly hôn.

 

Đứa bé đó với tôi: "Bố, bố đừng buồn, bố đưa con đến nhà ông bà ngoại đi, con nhớ ông bà rồi."

Khi nghe những lời này, tôi đã hèn hạ thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã đưa đứa bé đi. Mọi chuyện dường như đã trở lại quỹ đạo.

 

Nhưng bất ngờ lại liên tiếp xảy ra, đẩy tôi và Du Du vào đường cùng. Khi Du Du đứa bé kia cố ý ấy, tôi đã từ chối tin tưởng.

 

Cho dù tôi đã phát hiện ra điều bất thường.

Nhưng tôi cảm thấy, việc con cái tranh giành sự thương là điều khó tránh khỏi, nếu không có chuyện gì thật sự xảy ra thì thôi, hà cớ gì phải áp bức người, hơn nữa con bé cũng đã bị trừng rồi.

 

Nhưng tôi quên mất, con bé là con của tôi, không phải là con của Du Du.

Tôi đã bắt đầu sử dụng góc độ cảm tính của người cha để đối xử với chuyện của con cái, còn Du Du vẫn là người ngoài cuộc.

 

Chúng tôi đi ngược chiều nhau, càng ngày càng xa.

Đến khi tôi muốn quay đầu lại, thì đã không còn đường lui.

Điều duy nhất tôi có thể là buông tay ấy, để ấy tự do.

 

Sau khi tôi và Du Du ly hôn, đứa bé đó cuối cùng cũng nở nụ nhẹ nhõm.

Con bé như một vị tướng vừa thắng trận, đang tận hưởng thành quả chiến thắng của mình.

Còn tôi lại cảm thấy rùng mình.

 

Tôi đưa con bé đến phòng khám tâm lý, con bé rất kháng cự. Con bé cầu xin tôi, với vẻ mặt đáng thương.

Sau khi có kết quả, con bé lập tức thay đổi sắc mặt.

 

Lần đầu tiên con bé tôi với ánh mắt chán ghét, oán độc, nguyền rủa tôi, mắng nhiếc tôi.

Tôi không thể tin những lời như lại phát ra từ miệng của một đứa trẻ tám tuổi.

Tôi hỏi bác sĩ liệu có thể chữa khỏi không.

 

Bác sĩ : "Ảnh hưởng của một gia đình ban đầu đối với trẻ em, phải mất cả đời để chữa lành."

 

Cả đời, thật đáng sợ.

Tôi đã từng hy vọng có cả hai, đến cuối cùng lại trắng tay.

Du Du đã sinh một cậu con trai, con trai của tôi và ấy.

 

Khi biết tin này, tôi rất vui mừng.

Tôi nghĩ, vì ấy đã bằng lòng sinh con của chúng tôi, có phải chăng chúng tôi vẫn còn cơ hội?

Nhưng tôi không ngờ rằng, ấy lại hận tôi đến .

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, hóa ra tôi đã tổn thương ấy sâu sắc đến thế.

 

Lời của ấy như những nhát dao cứa vào tim tôi, tôi đau đớn tột cùng, ấy lại không hề có phản ứng.

Hóa ra Hứa Du thật sự có thể không còn Bạch Nghiên nữa.

 

Nhưng Bạch Nghiên lại không thể không Hứa Du!

Tôi chỉ hy vọng họ bình an, hạnh phúc.

Như , đủ rồi cho phần đời còn lại.

 

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...