Câu này thật nực , tôi cũng thật sự bật : "Bạch Nghiên, đang nằm mơ sao?"
“Du Du, em! Tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta, xin em, hãy cho một cơ hội nữa. Du Du, xin em.”
Nhìn bóng lưng cúi gập của ta, trong lòng tôi không chút gợn sóng.
Anh ta : "Anh biết mình đã sai quá nhiều, sẽ dùng cả đời để bù đắp. Anh chỉ hy vọng em cho thêm một cơ hội để ở bên cạnh hai mẹ con em."
Tôi khẩy: "Lúc em suýt chút nữa đã sảy thai, em nằm liệt giường, lại không quan tâm đến mẹ con em, đã không còn cơ hội nữa rồi. Bây giờ đến tìm em xin cơ hội? Thứ mà chính không cần, tìm em xin gì?”
Bất chấp sắc mặt khó coi của ta sau lời của tôi, tôi tiếp tục: "Vì đã đến đây, chúng ta hãy rõ ràng một lần. Đứa bé này, do em mang thai, do em sinh ra, do em muốn có. Anh không có quyền phát biểu, quyền quyết định, quyền can thiệp, xin hãy giữ khoảng cách với con. Nếu không, em không ngại đối đầu với .”
Bạch Nghiên tôi, ánh mắt đau khổ.
Anh ta với giọng khàn khàn: "Du Du, em hận đến sao? Nhưng, con cũng là con của mà!"
“Thật sao? Nhưng không cần con mà!”
“Anh không có!” Bạch Nghiên với giọng điệu gấp gáp.
“Anh có!” Tôi chắc nịch, “Lúc em mang thai, không quan tâm, lúc có người muốn con, không bảo vệ, lúc em suýt sảy thai, không ở bên cạnh.”
"Thậm chí lúc chúng ta ly hôn, có hỏi một câu xem con sẽ thế nào không? Anh không hề hỏi, vì đang vội vàng đi giải quyết đống hỗn độn mà Bạch Nhiễm Nhiễm để lại.”
"Vì , không có tư cách tự xưng là bố của con!”
"Bạch Nghiên, đừng đến phiền cuộc sống của chúng tôi nữa!"
Lúc rời đi, Bạch Nghiên như mất hồn, mẹ tôi tôi với vẻ mặt muốn lại thôi.
Bà ấy : “Dù sao ta cũng là bố của Đậu Đậu, nếu sau này Đậu Đậu lớn lên, muốn có bố thì sao?”
Nhìn con trai đang ngủ say trên giường, tôi đưa tay lên véo má con.
“Nếu sau này con lớn lên, nó sẵn lòng tha thứ, sẵn lòng nhận ta, thì cứ để nó nối lại cha con này. Nhưng đối với con, con không tha thứ.”
Câu chuyện của tôi và Bạch Nghiên đã kết thúc.
Từ nay về sau, chúng tôi đường ai nấy đi, mong mỗi người đều hạnh phúc.
17: Ngoại truyện (Bạch Nghiên)
Điều may mắn nhất trong đời tôi, chính là lấy Hứa Du vợ.
Lần đầu tiên gặp Hứa Du, ấy đen nhẻm, gầy gò, còn để tóc ngắn.
Mẹ tôi đây là em , tôi lại cảm thấy đây là em trai, hơn nữa còn là một em trai rất nhút nhát.
Tôi không thích chơi với những người nhút nhát.
Nhưng ấy rất giỏi, cho dù là đánh nhau hay chơi bóng, đều rất giỏi.
Tôi quyết định chơi cùng ấy.
Nhưng dần dần, ấy ngày càng trắng trẻo, cũng ngày càng đáng , còn để tóc dài.
Hóa ra đây thật sự là em .
Bạn thấy sao?