Chồng Tôi Dẫn Về [...] – Chương 22

Ngày hôm sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi đã đưa đứa con trong bụng ra nước ngoài.

 

Con đã cùng tôi đi du lịch khắp nơi, chúng tôi đã chứng kiến những phong tục tập quán và con người khác nhau.

 

Cuối cùng, tôi đã sinh một cậu con trai bụ bẫm ở một thị trấn nhỏ ở Provence.

 

Mẹ tôi đã đến vào ngày hôm sau.

 

Bà ấy mắng tôi té tát, trách móc tôi không khi nào khiến người ta bớt lo.

 

Nhưng cuối cùng vẫn tận tâm tận lực chăm sóc tôi ở cữ.

 

Cậu nhóc bụ bẫm cũng là một đứa trẻ không khiến người ta bớt lo, không chỉ khóc to mà còn hay khóc nhè, ngày nào cũng khiến mọi người hoa mắt chóng mặt.

 

Tôi rất bất lực, mẹ tôi lại rất vui.

 

Bà ấy khóc to là có sức sống, phổi khỏe, cơ thể khỏe mạnh, sau này nhất định sẽ cao lớn, đẹp trai.

 

Tôi khổ, chẳng lẽ chỉ cần khóc to là đã định sẵn cho con một tương lai tươi sáng sao?

 

Tình thương của ông bà dành cho cháu cũng không nên thái quá như chứ!

 

Chúng tôi đã vất vả trải qua thời gian ở cữ, khi tôi thành thạo mọi việc, mẹ tôi lập tức thu dọn hành lý, muốn đưa chúng tôi về nước.

 

Tôi do dự.

 

Mẹ tôi với giọng điệu chân thành: “Trốn tránh không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, chẳng lẽ con định cha giữ con thôi?”

 

Tôi: “…”

 

Con cảm ơn mẹ nhiều nhé!

 

Cứ như , tôi bị đưa về nước cùng con mà không có chút nhân quyền nào.

 

Bố tôi ra sân bay đón chúng tôi.

 

Tôi cảnh giác xung quanh, sau khi xác định không có Bạch Nghiên, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tôi thừa nhận tôi không muốn gặp ta, càng không muốn dây dưa với ta về chuyện của con.

 

Đứa bé này đã vượt qua bao nhiêu cửa ải, con đã kiên cường sống sót, nếu cuối cùng vì tôi mà con không thể thấy thế giới tươi đẹp này, tôi sẽ không nỡ.

 

Tôi không sinh con vì bất kỳ ai, chỉ vì chính con.

 

Nếu Bạch Nghiên đủ lý trí, ta nên biết, lựa chọn tốt nhất của ta là không xuất hiện trước mặt hai mẹ con tôi.

 

Nhưng rõ ràng là, ta không đủ lý trí.

 

Anh ta đã tìm đến nhà, muốn gặp tôi.

 

Lúc đó, tôi đang bế cậu nhóc vỗ ợ hơi.

 

Bạch Nghiên con với ánh mắt tha thiết, không chớp mắt.

 

Tôi cau mày, giao con cho mẹ tôi.

 

"Chúng ta ra ngoài chuyện."

 

Bạch Nghiên tôi với ánh mắt cầu xin: “Du Du, có thể bế con một chút không?”

 

Tôi ta với vẻ mặt vô cảm: "Không thể. Nếu không muốn chuyện, thì đi đi."

 

Sắc mặt Bạch Nghiên ảm đạm, ta tôi chằm chằm, cuối cùng cúi đầu xuống, ta đã thỏa hiệp.

 

Trong phòng khách, tôi và ta ngồi đối diện nhau.

 

Bạch Nghiên mấp máy môi, sau một lúc lâu, ta : "Du Du, đã đưa Bạch Nhiễm Nhiễm đi điều trị rồi. Anh đã bán căn nhà cũ, rồi mua một căn khác ở khu chung cư Hy Viên, vẫn trang trí theo sở thích của em, một thời gian nữa là có thể dọn vào ở.”

 

Lời của ta khiến lông mày tôi nhíu càng chặt, tôi cắt ngang ta: "Bạch Nghiên, rốt cuộc muốn gì?"

 

Bạch Nghiên tôi, ánh mắt phức tạp, ta : "Du Du, chúng ta bắt đầu lại, không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...