16
Bạch Nghiên từ chối ly hôn.
Anh ta cầu xin tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Du Du, sai rồi, chúng ta đừng ly hôn.”
Bạch Nghiên hiểu tôi đến mức nào? Hiểu đến mức ta phải lừa tôi.
Bởi vì ta biết, tôi không thể chấp nhận .
Nhưng ta lại ảo tưởng có cả hai, quá tham lam.
“Bạch Nghiên, thôi đi, chúng ta không thể nào quay lại nữa.”
Nhưng Bạch Nghiên không chấp nhận.
Anh ta xuất hiện trước cửa nhà tôi mỗi ngày.
Bố mẹ tôi thấy không đành lòng, liền cho ta vào nhà, ta ngồi ở dưới lầu, đợi đến khi trời tối mới chào tạm biệt rồi rời đi.
Còn đa số thời gian, ta đứng ở bên ngoài, đứng hàng tiếng đồng hồ, những chuyện vô ích.
Tôi quá mệt mỏi. Bạch Nghiên, Bạch Nhiễm Nhiễm, hai cái tên này ngày đêm dày vò tôi.
Chỉ cần nghĩ đến việc tám năm trước Bạch Nghiên đã phản bội tôi, tôi liền cảm thấy khó chịu như có lửa đốt, buồn nôn muốn ói.
Tôi muốn ly hôn. Với tốc độ nhanh nhất. Tôi ra ngoài gặp Bạch Nghiên.
Đôi mắt u ám của ta bỗng lóe lên tia sáng, tôi chằm chằm: “Du Du.”
“Bạch Nghiên, ly hôn đi.”
Bạch Nghiên lắc đầu, theo bản năng lùi lại.
Tôi : “Ly hôn, nếu không em sẽ tung video Bạch Nhiễm Nhiễm đẩy em không thành, ngược lại còn ngã xuống cầu thang ra ngoài.”
Bạch Nghiên đột ngột tôi. “Em sẽ không như .”
Tôi ta với vẻ mặt nghiêm túc: "Em sẽ ."
“Con thì sao? Chúng ta còn có con, em nỡ lòng nào để con vừa chào đời đã không có bố sao?”
Bạch Nghiên như nắm cọng rơm cứu mạng.
Tôi : “Lúc Bạch Nhiễm Nhiễm muốn con của em, không hề nghĩ đến chuyện bảo vệ con, bây giờ cứ coi như đứa bé này đã bị Bạch Nhiễm Nhiễm chết rồi đi.”
Sắc mặt Bạch Nghiên khó coi, ánh mắt ta đầy đau khổ, tuyệt vọng, và hơn hết là không thể tin .
Giết người không thấy máu, chắc cũng là như .
Bạch Nghiên đồng ý.
Anh ta ký vào đơn ly hôn.
Ngày đến Cục Dân chính, ta với tôi: “Anh không phải sợ em tung video ra ngoài, chỉ là không muốn em hận .
“Du Du, đừng hận !”
Anh ta tôi với ánh mắt cầu xin, như thể câu trả lời của tôi chính là sự cứu rỗi của ta.
Mà đến cuối cùng tôi cũng không thể cho ta câu trả lời.
Bởi vì tôi cũng không biết. Bạch Nghiên có cố ý tổn thương tôi không?
Không.
Phải là Bạch Nghiên có tổn thương tôi không mới phải?
Có.
Khi tổn thương đã tạo thành, cố ý hay không còn quan trọng nữa sao?
Có lẽ bây giờ tôi không còn hận ta như nữa.
Nhưng nếu chúng tôi tiếp tục dây dưa, đó sẽ là vực sâu vạn kiếp bất phục.
Bạn thấy sao?