Chiều hôm đó, đơn hàng hiển thị là đã nhận.
Một giờ sau, Bạch Nghiên gọi điện thoại đến, tôi từ chối.
Thêm một tiếng nữa, ta xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Tôi không muốn gặp ta. Tôi gọi điện thoại cho ta.
Anh ta bắt máy ngay lập tức: “Du Du.”
Tôi : “Anh ký vào đơn ly hôn, sau đó chúng ta đến Cục Dân chính, trong thời gian này, chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Bạch Nghiên với giọng điệu gấp gáp: “Du Du, đừng mà, chúng ta hãy chuyện rõ ràng, chúng ta đừng ly hôn, không?”
“Không .”
Tôi cúp điện thoại, nhốt mình trong phòng.
Cuối cùng, bố tôi gõ cửa phòng tôi.
Ông ấy : "Hợp thì đến, tan thì đi, hãy rõ ràng."
Tôi và Bạch Nghiên hẹn gặp nhau vào ngày hôm sau ở quán cà phê.
Khi tôi đến đó, ly cà phê trước mặt ta đã cạn đáy.
Quán cà phê này là nơi hẹn hò bí mật của chúng tôi khi học lớp 12, sau ngần ấy năm, nó vẫn còn ở đó.
Nhưng chàng trai từng ngồi bên cửa sổ đón ánh nắng đã thay đổi hoàn toàn.
Vừa thấy tôi, Bạch Nghiên đã đứng dậy.
Anh ta tôi chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng.
Anh ta gọi một ly sữa cho tôi. Rồi : "Hai viên đường, độ ngọt em thích."
Tôi đẩy ly sữa trở lại, tôi : "Kể từ khi mang thai, em không chịu ngọt nữa."
Sắc mặt Bạch Nghiên cứng đờ, ta sững người tại chỗ.
“Bạch Nghiên, từ khi Bạch Nhiễm Nhiễm xuất hiện, đã không còn quan tâm đến em nữa.”
Nói ra những lời này thật là sến súa.
Tôi lắc đầu: "Thôi, đừng chuyện này, đã ký vào đơn ly hôn chưa?"
“Du Du, chúng ta đừng ly hôn.”
Tôi : "Điều đó là không thể."
Anh ta với ngữ điệu gấp gáp: "Anh sẽ đưa Nhiễm Nhiễm đi, sẽ tìm một gia đình nhận nuôi cho con bé."
“Du Du, chúng ta đừng ly hôn, không?”
Tôi thở dài: “Bạch Nghiên, em tự nhận là hiểu rất rõ, bây giờ em lại không hiểu rốt cuộc muốn gì.”
“Anh là một người thông minh như , lúc thi đại học, điểm số của cao hơn em tận một trăm lẻ năm điểm. Em không tin những chuyện mà em có thể ra ngay lập tức, lại không ra.”
“Nhưng lại cố giả vờ mù. Nếu thật sự muốn nuôi dạy đứa bé đó thật tốt, sẽ không như .”
“Vậy rốt cuộc muốn gì? Hại nó sao?”
“Em đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, phân tích rất nhiều trường hợp, điều duy nhất có thể thuyết phục là, đã mất lý trí, đã để cảm chi phối.”
“Bạch Nghiên, Bạch Nhiễm Nhiễm. Lúc trước, em đã hỏi rất nhiều câu hỏi, đều trả lời em từng câu một, chỉ có lý do tại sao Bạch Nhiễm Nhiễm lại họ Bạch, không cho em biết.”
Tôi thẳng vào Bạch Nghiên: “Vậy nên, bản báo cáo xét nghiệm ADN đó là giả, Bạch Nhiễm Nhiễm chính là con của .”
Sắc mặt Bạch Nghiên trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Mọi chuyện đều rõ ràng. Trong nháy mắt, tôi không biết trong lòng mình là buồn hay là nhẹ nhõm.
“Bạch Nghiên, ly hôn đi!”
Bạn thấy sao?