Bạch Nghiên về nhà lúc năm giờ rưỡi chiều.
Cùng với tiếng "bíp" ở ngoài cửa, khóa vân tay mở thành công, là Bạch Nghiên.
Tôi đột ngột đứng dậy, đi ra đợi ta. Cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
"Anh về..." Giọng của tôi đột ngột dừng lại, ngay cả nụ trên mặt cũng cứng đờ.
Tôi thấy gì thế này?
Bạch Nghiên đang dắt một bé đi vào?
Trong đầu tôi lập tức hiện lên vô số suy đoán, cuối cùng lại trống rỗng.
Theo phản xạ có điều kiện, tôi lùi lại hai bước, toàn thân như con nhím xù lông cảnh giác hỏi: "Cô bé này là ai?"
Bạch Nghiên tôi, ánh mắt có chút phức tạp, tôi nhất thời không thể hiểu rõ ý tứ ẩn trong đó.
Anh ta : "Con bé tên là Bạch Nhiễm Nhiễm, năm nay bảy tuổi."
Bạch?
Tôi chỉ cảm thấy như đầu óc mình vừa bị sét đánh trúng.
"Con của ?"
Câu hỏi này gần như tôi gằn ra từ kẽ răng.
Bạch Nghiên vội vàng lắc đầu: "Không phải."
Tôi thừa nhận mình đã thở phào nhẹ nhõm, đồng thời bàn tay đang nắm chặt cũng từ từ buông lỏng.
Lúc này tôi mới quan sát con bé mà Bạch Nghiên đang dắt.
Hai tay con bé nắm chặt lấy Bạch Nghiên, hơn nửa người đều trốn sau lưng ta. Con bé cúi đầu, cả người căng thẳng, trông vô cùng bất an.
Khi tôi về phía con bé, con bé theo bản năng rùng mình, bàn tay nắm lấy Bạch Nghiên càng thêm siết chặt.
Bạch Nghiên an ủi: "Không sao, đừng sợ, đây là vợ của bố."
Tôi bàng hoàng ngẩng đầu Bạch Nghiên, thậm chí còn nghi ngờ chính mình vừa nghe nhầm.
"Anh gì cơ? Bố? Không phải con bé không phải con sao?"
Tôi đã kích , đến mức giọng điệu chất vấn cũng trở nên sắc bén và chói tai.
Cùng với lời của tôi, một tiếng khóc nức nở vang lên, rất nhanh đã chuyển thành tiếng nấc nghẹn ngào.
Là Bạch Nhiễm Nhiễm, con bé bị tôi dọa khóc, dáng vẻ muốn khóc không dám khóc đó, thật sự rất đáng thương, tôi lại cảm thấy phiền lòng vô cùng.
Có lẽ đây chính là duyên phận.
Tôi và Bạch Nhiễm Nhiễm trời sinh xung khắc.
Bạch Nghiên cau mày tôi. Anh ta đang có ý trách tôi.
Trái tim tôi như bị đâm một nhát.
Còn chưa kịp để tôi gì, ta đã ngồi xổm xuống, kiên nhẫn và dịu dàng dỗ dành Bạch Nhiễm Nhiễm.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên thứ cảm mãnh liệt. Không nghĩ nhiều, tôi xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Tôi là người không bao giờ để bản thân chịu ấm ức, huống chi tôi còn đang mang thai, cảm vốn đã không ổn định.
Thấy tôi muốn đi, Bạch Nghiên liền túm lấy tôi.
"Du Du, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, cho chút thời gian, sẽ giải thích rõ ràng với em."
Tôi Bạch Nghiên thật sâu, vẻ mặt của ta rất nghiêm túc. Anh ta không dối.
Cố nén nỗi , tôi vùng ra khỏi ta, lên lầu.
"Em đợi ở phòng ngủ."
—-
Bạn thấy sao?