Ba ngày sau, Bạch Nghiên đưa Bạch Nhiễm Nhiễm về nhà.
Hai ngày trước, Bạch Nghiên đã gọi điện thoại cho tôi, ta giải thích rằng ta cũng muốn đến thăm tôi, Bạch Nhiễm Nhiễm không thể rời xa ta, gần như là ta vừa đi đến cửa thang máy, con bé đã tỉnh dậy, sau đó sẽ khóc lóc, loạn.
Nghe những lời này, tôi chỉ thờ ơ "ừm" một tiếng.
Bạch Nghiên nhận ra sự khác thường trong giọng điệu của tôi, im lặng một lúc, ta : "Du Du, biết em đang giận, đợi Nhiễm Nhiễm xuất viện, em muốn trút giận thế nào cũng . Mấy ngày nay ở nhà, em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Đối với điều này, tôi cũng chỉ "ừm" một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Chúng tôi đều là người trưởng thành, đã qua cái tuổi nghe lời đường mật.
Không phải ta vài câu ngon ngọt là tôi sẽ cảm , điều tôi cần là sự đồng hành và chăm sóc thiết thực.
Mà hiện tại ta rõ ràng không thể cho tôi.
Bạch Nhiễm Nhiễm càng gầy yếu hơn, cả người như teo tóp lại, ngay cả khuôn mặt vốn trắng trẻo bụ bẫm bây giờ cũng vàng vọt.
Bạch Nghiên cũng không khá hơn là bao, cả người tiều tụy, suy sụp.
Những người không biết còn tưởng rằng họ vừa chạy trốn khỏi nơi nào đó bị nạn đói.
Bạch Nghiên với tôi: “Du Du, chuyện lần này là lỗi của Nhiễm Nhiễm, con bé cũng đã bị trừng rồi, thay con bé xin lỗi em, em hãy tha cho con bé lần này.”
Tôi phớt lờ lời của Bạch Nghiên, mà Bạch Nhiễm Nhiễm.
Con bé cũng liếc tôi, ánh mắt có chút tê dại, có chút đờ đẫn, rất nhanh con bé đã lảng tránh, trốn sau lưng Bạch Nghiên.
Tôi : "Con muốn xin lỗi dì sao? Vậy con nên tự mình ra."
Bạch Nhiễm Nhiễm bật khóc, sau đó nắm chặt vạt áo của Bạch Nghiên, cả người run rẩy.
Bạch Nghiên bước lên trước, chắn trước mặt Bạch Nhiễm Nhiễm.
“Du Du, đủ rồi.”
Giọng điệu của ta mang theo sự cảnh cáo, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
Tôi Bạch Nghiên, bình tĩnh : "Ở nhà còn không thể để con bé chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình, sau này lớn lên, tất cả những lời xin lỗi đều do thay cho nó sao? Bạch Nghiên, quá đáng rồi đấy."
Tôi một mình trở về phòng, Bạch Nghiên đến mười giờ mới vào.
Tôi gập cuốn sách trên tay lại: “Chúng ta chuyện.”
Bạch Nghiên mệt mỏi nằm trên giường, ấy thở dài: “Ngày mai, không? Anh mệt quá.”
“Bạch Nghiên, em không phải lúc nào cũng kiên nhẫn chờ .”
Lời của tôi khiến Bạch Nghiên mở mắt ra, ta cố gắng ngồi dậy.
Anh ta thật sự rất mệt mỏi, lúc này không phải là thời điểm thích hợp để chuyện, tôi không quan tâm.
Tôi cho ta nghe những gì mẹ Hạ Chi Hoài đã .
Bạch Nghiên im lặng nghe xong.
Cuối cùng, ta hỏi tôi: “Em muốn gì?”
Bạn thấy sao?