Đây là lời giận dỗi, tôi hy vọng ta có thể nghe ra sự tức giận trong giọng điệu của tôi, sau đó mềm lòng, thỏa hiệp ở lại, và xin lỗi tôi vì hành vi của mình.
Nhưng ta thật sự đã rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nước mắt tôi cuối cùng cũng không thể kìm nén nữa. Mẹ tôi thường tôi quá cứng rắn.
Bà ấy mỗi lần cãi nhau, tôi đều tranh cãi với Bạch Nghiên, sau đó lại tự mình khóc, chẳng có tác dụng gì.
Bà ấy đứa trẻ biết khóc sẽ cho kẹo, muốn khóc thì phải khóc trước mặt Bạch Nghiên, như ta mới thương xót.
Nhưng bà ấy không hiểu, tôi khóc chưa bao giờ phải để ta thương xót, tôi chỉ là buồn.
Sau ngần ấy năm bên nhau, tôi đã dành rất nhiều cảm cho ta, vì điều tôi muốn là đáp lại cảm tương xứng.
Chứ không phải sự thương có bằng cách tính toán, bằng thủ đoạn.
Đó là hạ thấp cái tôi, cũng là hạ thấp cảm của chúng tôi.
Tôi lắc đầu, thoát khỏi những suy nghĩ miên man, sau đó tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Bạch Nhiễm Nhiễm.
Một chuyện, xảy ra lần đầu tiên có thể là trùng hợp, hết lần này đến lần khác, thì chắc chắn là cố ý.
Hai mươi ngày, ba lần, tai nạn đã không còn đủ để thuyết phục tôi nữa. Đặc biệt là lần đầu tiên.
Tôi nhớ lại kỹ càng, sau khi bảo mẫu dọn dẹp xong rời đi, tôi đã vào bếp, lúc đó không hề có dầu mỡ. Nhưng đến lần thứ hai tôi vào bếp, lại có dầu mỡ.
Rõ ràng là không liên quan gì đến bảo mẫu. Vậy, còn có thể là ai?
Lúc đầu, vì tôi có định kiến với Bạch Nhiễm Nhiễm, nên tôi đã không nhận nuôi con bé, chuyện này khiến tôi hối hận.
Bây giờ, tôi lại hối hận vì đã nhận nuôi nó.
Tôi luôn luôn coi thường việc hối hận, chuyện đã xảy ra rồi, chấp nhận hậu quả và giải quyết là rồi, hối hận là vô dụng nhất. Nhưng Bạch Nhiễm Nhiễm đã vỡ quan điểm sống nhiều năm của tôi.
Bây giờ tôi cũng không biết phải sao.
Nhưng dù gì đi nữa, trước tiên tôi cần phải chuyện rõ ràng với Bạch Nghiên, ít nhất là chúng tôi phải đạt sự đồng thuận trong chuyện của Bạch Nhiễm Nhiễm.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là, kể từ đêm hôm đó rời đi, Bạch Nghiên đã biến mất.
Không một cuộc điện thoại, không một lời giải thích, như thể bốc hơi khỏi thế giới này.
Lúc đầu tôi rất tức giận. Tôi cứng đầu đối đầu với ta.
Vì ta không liên lạc với tôi, nên tôi cũng sẽ không liên lạc với ta.
Nhưng đến ngày thứ ba, tôi bắt đầu lo lắng.
Tôi lo lắng ta đã xảy ra chuyện gì hoặc gặp tai nạn gì.
Cuối cùng không nhịn nữa, tôi gọi điện thoại cho ta.
Cuộc gọi đầu tiên không có ai trả lời.
Tim tôi thắt lại. Lập tức gọi lại lần thứ hai.
Ngay lúc tôi nghĩ rằng cuộc gọi thứ hai cũng sẽ không bắt máy, giọng mệt mỏi và khàn khàn của Bạch Nghiên đã truyền đến.
“Du Du?”
“Anh đang ở đâu?” Tôi hỏi.
Bạch Nghiên : "Bệnh viện."
Bạn thấy sao?