Bạch Nghiên thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra, như thể đang trả lời tin nhắn.
Tôi hỏi ta có chuyện gì ?
Anh ta Bạch Nhiễm Nhiễm có vẻ không ổn.
Vì tôi bị đau bụng dữ dội, Bạch Nghiên và tôi đều hoảng sợ.
Lúc đó Bạch Nhiễm Nhiễm cũng kích , cứ ôm Bạch Nghiên khóc.
Bạch Nghiên không còn cách nào khác, đành phải tạm thời giao con bé cho một cặp vợ chồng hàng xóm của chúng tôi nhờ họ trông.
Sau đó, ta vội vàng đưa tôi đến bệnh viện.
“Họ Nhiễm Nhiễm cứ khóc mãi, cũng không cho họ lại gần, tinh thần con bé có vẻ không tốt lắm.”
“Vậy thì sao?” Tôi hỏi lại ta với giọng điệu lạnh nhạt.
Bạch Nghiên sững người: “Cái gì?”
Anh ta cau mày tôi: “Du Du, em sao ?”
Tôi hỏi Bạch Nghiên: “Anh đã với Nhiễm Nhiễm chuyện em mang thai chưa?”
Hàm ý trong lời của tôi quá rõ ràng, Bạch Nghiên như con nhím xù lông, dựng hết gai nhọn lên.
“Hứa Du, em có ý gì? Em nghi ngờ Nhiễm Nhiễm cố ý sao? Con bé mới tám tuổi, sao em có thể nghĩ như về con bé?”
Giọng điệu của ta quá gay gắt, tôi vẫn cố gắng kìm nén cơn giận để phân tích với ta.
“Bác sĩ rồi, cú đá đó rất mạnh, bà ấy thậm chí còn nghi ngờ là cố ý, có thể thấy…”
Tôi còn chưa hết câu, Bạch Nghiên đã cắt ngang.
“Nhiễm Nhiễm bị giật mình vì tiếng sấm, sao con bé có thể cố ý ? Em không thấy con bé khóc dữ dội như thế nào sao?”
Tôi : "Con bé con bé sợ sấm sét, trước khi đến phòng chúng ta, con bé cũng không hề hét. Ngược lại, con bé lại phản ứng dữ dội như dưới sự bảo vệ của hai người lớn chúng ta, thấy bình thường lắm à?”
Tôi tiếp tục : “Con bé nằm ngửa, nếu con bé bị giật mình, đáng lẽ hai chân phải cùng lúc đá ra ngoài, có bị con bé đá trúng không?”
Bạch Nghiên buột miệng: "Bị đá trúng."
“Anh dối.” Trong lòng tôi đang kìm nén một cơn giận.
Tôi cố gắng bình tĩnh cố giải thích với ta, để ta có thể đối mặt với chuyện này một cách lý trí.
Nhưng rõ ràng là, ta không thể. Trong nháy mắt, cả trái tim tôi chìm xuống.
Tôi Bạch Nghiên với vẻ mặt thất vọng, ta lảng tránh ánh mắt tôi.
Ngay lúc này, điện thoại của Bạch Nghiên lại đổ chuông.
Tiếng khóc của Bạch Nhiễm Nhiễm truyền đến. Từ những lời rời rạc thỉnh thoảng lộ ra, tôi có thể suy đoán ra Bạch Nhiễm Nhiễm đang nhận lỗi, mục đích của việc nhận lỗi là để cầu xin Bạch Nghiên đừng bỏ rơi nó.
Bạch Nghiên dịu dàng an ủi. Sau khi an ủi một hồi lâu vẫn không có hiệu quả, vẻ mặt ta rõ ràng trở nên lo lắng.
“Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, bố về ngay.”
Cúp điện thoại, Bạch Nghiên tôi với vẻ mặt do dự.
Anh ta : “Du Du, một y tá cho em, không?”
Tôi thật sự không ngờ rằng Bạch Nghiên lại ra những lời như .
Con chúng tôi suýt chút nữa đã mất, tôi phải nằm trên giường dưỡng thai, mà ta lại muốn rời đi.
Tôi nắm chặt tay: “Anh đi đi.”
Bạn thấy sao?