Kết hôn hai năm, cuối cùng tôi cũng mang thai. Thế chồng tôi lại đưa về một bé tám tuổi. Bé ấy gọi ta là bố.
—-
1.
Phát hiện bản thân mang thai, thật sự rất bất ngờ.
Công thần chủ yếu là bát nhân bánh chưng của mẹ tôi.
Đó là một bát nhân bánh chưng mà mẹ tôi ngửi thấy mùi thịt thơm phức, còn tôi ngửi vào chỉ muốn nôn ọe.
Tôi hỏi bà: "Nhân bánh này có phải bị hỏng rồi không?"
Mẹ tôi hỏi lại: "Hay là con có thai?"
Tôi ngơ ngác: "Hả? Mang thai còn có thể khiến nhân bánh bị hỏng sao?"
Mẹ tôi trợn trắng mắt: "Nếu không là mang thai, thì là bị ngu hoặc bị đần, chứ sao dám chê nhân bánh của mẹ, chắc chắn rồi!"
Tôi: "..."
Hừ, con cảm ơn mẹ nhiều nha!
Mẹ tôi hành nhanh như chớp, lập tức bỏ bát nhân bánh xuống, đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.
Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh chóng, nhanh đến mức khi tôi cầm tờ kết quả chẩn đoán trên tay, vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi thật sự mang thai rồi.
Kết hôn với Bạch Nghiên hai năm, năm đầu tiên chúng tôi đã cố ý tránh thai.
Lý do không gì khác, chỉ là muốn tận hưởng thêm một chút thế giới hai người.
Hai tháng trước, dưới cầu của bố mẹ hai bên, cuối cùng chúng tôi cũng thỏa hiệp, bắt đầu kế hoạch sinh con.
Không ngờ rằng, vừa mới bắt đầu đã trúng thưởng, quả thật là hiệu quả tức thì, kết quả rõ rệt.
Mặc dù trước đây tôi không có cảm giác gì đặc biệt với việc sinh con, khi đứa trẻ thật sự đến, niềm vui mừng tự nhiên dâng lên trong lòng, có lẽ đây chính là bản năng mẹ.
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Bạch Nghiên, lại nhận thông báo tắt máy.
Tôi vỗ trán, đột nhiên nhớ ra, lúc này có lẽ ta đang ở trên máy bay trở về.
Ba ngày trước, ta đi công tác ở Pháp, hôm nay trở về, tôi nhất thời kích , mà lại quên mất chuyện này.
Nhưng tôi thật sự rất muốn chia sẻ tin tốt này với ta, tôi nghĩ nhất định ta sẽ rất ngạc nhiên cho mà xem, khi nghe tin lúc đầu hẳn là ngây ra, sau đó liền vui mừng như điên, rồi luống cuống tay chân.
Tôi đã tưởng tượng ra vô số phản ứng của Bạch Nghiên sau khi nghe tin, không ngờ rằng, huống thực tế còn đặc sắc hơn.
Tôi đợi ở nhà hai tiếng rưỡi, lúc bốn giờ hai mươi bảy phút chiều, tôi nhận điện thoại của Bạch Nghiên.
Anh ta rằng đã xuống máy bay, hỏi tôi lúc này đang ở đâu.
Tôi tôi đang ở nhà, không kìm nén niềm vui mừng mà với ta: "Anh mau về đi, em có tin tốt muốn với ."
Bạch Nghiên không đáp lại sự phấn khích của tôi, mà im lặng vài giây, sau đó ta mới : "Anh cũng có chuyện muốn với em."
Giọng điệu của ta không tốt lắm, khiến trái tim tôi thắt lại.
Tôi hỏi ta có chuyện gì.
Anh ta chỉ hãy đợi ta về rồi sẽ .
Giọng điệu nặng nề của ta đã khiến tâm trạng của tôi bị xáo trộn, sau khi cúp điện thoại, tôi chỉ cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên tim mình, ngột ngạt, khó chịu.
Tôi và Bạch Nghiên là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, mặc dù giữa chúng tôi đã từng có cãi vã rồi chia tay, sau nhiều năm chung sống, tụi tôi đã quá quen thuộc với nhau.
Chỉ cần ta mở miệng, tôi đã biết rằng, đây là chuyện khiến ta khó xử.
Mà ngần ấy năm qua, chuyện có thể khiến Bạch Nghiên khó xử rất ít.
Lần trước là lúc chúng tôi chia tay.
Vậy nên lần này, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Tôi tự giễu chính mình mà nghĩ: "Chẳng lẽ ta muốn ly hôn với tôi?"
Nếu như vào lúc tôi phát hiện bản thân mang thai, ta lại đề nghị ly hôn với tôi thì thật mỉa mai.
Bạn thấy sao?