Chồng Tôi Cưới Em [...] – Chương 12

17

Bên bàn kế bên, mấy người đàn ông đang hò hét :

“Báo Gia, dạo này ăn chỗ nào phát tài thế?”

“Phát cái gì mà phát, chuyến hàng lần trước lỗ sạch trơn, đừng nhắc nữa, đen đủi không để đâu cho hết!”

“Báo Gia mà còn ăn không nổi thì đúng là chuyện lạ đấy! Theo tôi thấy thì buôn bán kiểu đó bấp bênh lắm, ông nên tìm việc gì ổn định đi, cưới vợ về sống cho yên ổn còn hơn.”

gọi là Báo Gia ngửa cổ uống một ngụm rượu, ha hả:

“Thiếu gì phụ nữ đâu, không cần cưới vợ cũng có người khóc lóc đòi đẻ con cho tôi!”

“Phải đấy, ai mà không biết Báo Gia nhà ta nổi tiếng nam tính, có nào kháng cự nổi đâu!”

Báo Gia bỗng cúi đầu, hạ giọng:

“Tôi thật nhé, thằng bé con nhà lão Dư ở làng Tiểu Loan ấy, chính là con tôi đấy! Cả cái nhà đó đang coi nó như vàng ấy, cưng hết phần người khác. Mấy ông bảo xem, thế có phải lời to không?”

Mọi người lên :

“Đúng là cao tay! Không tốn đồng nào mà có thằng con, lại còn có người nuôi hộ!”

Những lời ấy vừa đúng lúc lọt vào tai của Dư Kiến Quốc.

Anh lập tức nhớ đến tiếng Hà Thúy Liên gọi “Đại Bảo” khi đuổi gã đàn ông kia hôm trước – ghép nối với cái tên Báo Gia này, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng.

Chẳng lẽ… đứa bé đó không phải là máu mủ nhà họ Dư?

Một cơn giận dâng lên tận đỉnh đầu, Dư Kiến Quốc bật dậy, tung nắm thẳng vào mặt tên kia.

Gã Báo Gia lãnh trọn cú , ngã lăn ra đất. Dư Kiến Quốc túm lấy cổ áo hắn, ánh mắt đỏ ngầu như muốn người:

“Nói! Rốt cuộc là chuyện gì?!”

Gã đàn ông vừa thấy mặt Dư Kiến Quốc thì sợ đến tái mét, định bỏ chạy bị giữ chặt.

“Anh ơi… tha cho tôi đi, tôi chỉ cho vui thôi, không phải thật đâu! Anh đừng tin thật!”

Lúc trước vì quá tức giận nên Dư Kiến Quốc không rõ mặt gã đàn ông kia.

Nhưng lúc này, chằm chằm gã Báo Gia một lúc lâu – càng càng thấy giống.

Gã này và đứa bé ấy… giống nhau đến kỳ lạ.

Đều là mắt một mí, ánh láo lỉnh.

Còn cần phải hỏi gì nữa?

Sự thật đã phơi bày ngay trước mắt.

Dư Kiến Quốc dù có không muốn tin, cũng buộc phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn:

Đứa con trong bụng Hà Thúy Liên không phải là của .

Lợi dụng lúc sững người, gã đàn ông kia nhanh chóng chạy thoát.

Dư Kiến Quốc ngồi bệt dưới đất, lòng như bị thiêu cháy thành tro bụi.

Hà Thúy Liên đã lừa , lừa cả nhà họ Dư, thậm chí là lừa cả người em trai đã khuất.

Anh trở thành kẻ đáng thương phải đi “đổ vỏ” mà chẳng hề hay biết.

Anh lững thững quay về nhà, vừa vào tới sân thì thấy Hà Thúy Liên đang bế con cho bú dưới nắng.

Chị dâu Chu Lan Anh tay bưng bát thịt nóng hổi đặt bên cạnh ta, đầy ắp thịt cá.

“Liên à, ăn nhiều vào, bây giờ đang cho con bú, phải bồi dưỡng thêm.”

Bát thịt đó gần như là khẩu phần thịt của cả nhà họ Dư trong một tuần, mà giờ lại dồn hết cho Hà Thúy Liên.

Thấy Dư Kiến Quốc bước vào, Hà Thúy Liên hơi giật mình, rụt rè đứng lên:

“Anh cả, về rồi à?”

Cơn giận trong lòng Dư Kiến Quốc bùng lên dữ dội. Anh lao tới giật phăng bát thịt trong tay Chu Lan Anh, ném thẳng xuống đất vỡ toang:

“Tôi cho ăn hả? Cô nghĩ có tư cách ăn thịt à? Đồ đàn bà trơ trẽn không biết xấu hổ!”

Nói rồi, nhặt lấy cây gậy trúc bên cạnh, không kiềm chế mà quật mạnh vào người Hà Thúy Liên.

Cô ta vừa khóc vừa chạy vòng quanh sân.

Chu Lan Anh choáng váng trước cảnh tượng ấy, hoảng hốt kéo lấy con trai:

“Con gì thế hả? Tự nhiên lại đánh người? Liên là mẹ của cháu đích tôn nhà ta đấy! Con đánh hỏng người ta rồi, ai cho cháu bú?”

Dư Kiến Quốc “bốp” một tiếng ném gậy xuống đất, giận dữ hét lên:

“Mẹ, đứa bé đó không phải máu mủ nhà họ Dư! Là nó ăn nằm với đàn ông bên ngoài rồi đẻ ra đấy!”

“Cái… cái gì cơ?” Chu Lan Anh đứng chết lặng, mắt mở to không thể tin nổi.

“Kiến Quốc, lời này không thể bậy! Con bé Liên không phải loại người như …”

“Mẹ, con dối mẹ gì? Chính mắt con thấy nó nằm ngủ với thằng đàn ông khác trong phòng! Đứa bé này giống hệt thằng đó. Còn giả nữa sao?”

Dư Kiến Quốc toàn thân run lên vì tức, chỉ muốn xé xác Hà Thúy Liên thành từng mảnh.

Chu Lan Anh đứa trẻ một cái, rồi bỗng nghẹn thở, ngất lịm tại chỗ.

18

Tối hôm đó, nhà họ Dư mở cửa từ đường, mời tộc trưởng và các trưởng lão đến để xử lý chuyện của Hà Thúy Liên.

Tin tức vừa lan ra, phía bên nhà họ Hà tức giận đến mức đập bàn đập ghế.

Tộc trưởng nhà họ Dư nghiêm mặt, giọng đầy phẫn nộ:

“Nhà họ Dư chúng tôi từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện ô nhục gia phong như thế này. Càng chưa bao giờ có một người đàn bà đê tiện như xuất hiện trong gia tộc!”

“Mọi người thấy đấy, chuyện này nên xử sao?”

Một vị trưởng lão cất lời lạnh lẽo:

“Theo tộc quy, đàn bà không giữ đức hạnh, phạm tội dâm loạn, phải trầm ao.”

Hà Thúy Liên mặt mày tái mét vì sợ hãi.

“Không! Tôi không muốn chết! Các người đang coi mạng người như rác rưởi đấy à?”

Chu Lan Anh bước lên tát thẳng vào mặt ta một cái thật mạnh.

“Con tiện nhân này! Em trai tao còn chưa lạnh xác, mà mày đã lên giường với thằng khác, rồi còn để trai tao kẻ đổ vỏ? Mày đúng là giỏi tính toán thật đấy!”

Nhưng Hà Thúy Liên bỗng nhiên lên:

“Tôi tiện à? Hay là do con trai bà bạc mệnh? Tôi mới cưới chưa mấy hôm đã phải góa phụ, tôi không tìm đàn ông khác vui vẻ sao?”

“Còn cái cả nhà bà nữa, ngoài mặt ra vẻ đàng hoàng, chứ chẳng phải cũng từng nằm dưới váy tôi đấy à?”

“Nhà họ Dư các người tốt đẹp hơn tôi chắc? Tôi mới một câu muốn Kiến Quốc cưới thêm vợ mà cả nhà hớn hở đồng ý!”

“Tự trách mình ngu đi! Nếu Kiến Quốc không tự cởi quần tôi, thì tôi bám chắc?”

Cô ta quay mặt về phía Dư Kiến Quốc, ánh mắt lạnh băng như dao cắt:

“Kiến Quốc, còn bày đặt đạo mạo cái gì? Lúc ôm ấp tôi trên giường, sao không nghĩ tới chuyện đạo đức? Sao đàn ông các quyền ngủ với vợ người khác, còn tôi thì không chọn đàn ông? Đây là cái công lý của các người à?”

Những lời chất vấn như roi quất thẳng vào mặt mọi người.

Tất cả tộc nhân có mặt đều phẫn nộ tột độ…

“Người đàn bà này điên rồi, sao lại có thể ra những lời điên rồ như ?”

“Loại đàn bà lăng loàn như thế, chỉ có nước chết đi cho sạch đất sạch làng!”

“Dìm xuống ao!”

“Dìm xuống ao!”

“Dìm xuống ao!”

Cả đám người gào thét như mất lý trí, đồng loạt đòi xử chết Hà Thúy Liên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...