4
Đinh Tuấn là mối đầu của tôi, là con trai của giáo đại học của tôi.
Khi tôi học đại học, Lâm dạy môn toán cao cấp rất tốt, thường mời tôi và vài đến nhà ăn cơm.
Có lần, chúng tôi đến nhà , Lâm và vài đang bận rộn trong bếp, bất ngờ gọi tôi vào phòng lấy đồ. Khi tôi mở cửa phòng, tôi giật mình, có một người đàn ông đang nằm trên giường của .
Sau này tôi mới biết đó là con trai của , Đinh Tuấn, tạm thời nghỉ ngơi trong phòng Lâm.
Anh ấy học xong thạc sĩ ở Hồng Kông, rồi việc ở đó một năm, năm nay mới về Thâm Quyến, định phát triển ở đây.
Đinh Tuấn sau đó còn với tôi, em thấy không, mẹ đối xử với mấy đứa sinh viên như em còn tốt hơn , không ở nhà là bà biến phòng thành phòng học cho các em rồi.
Nghe xong tôi còn thấy áy náy.
Cho đến sau này, Lâm , ở nhà cũng mấy năm rồi, để phòng không thì phí, với lại chẳng phải đã nhà bên ngoài rồi sao, tôi còn giữ phòng gì?
Khi đó, tôi tham gia một cuộc thi toán học, hay đến nhà Lâm hơn. Tôi và Đinh Tuấn gặp nhau thường xuyên hơn, mỗi lần ăn xong Lâm đều bảo ấy đưa tôi về.
Nhiều lần rồi tôi cũng thấy ngại.
“Làm phiền quá, em tự về rồi.”
Từ khu giáo viên đến ký túc xá sinh viên thực ra không xa, hơn nữa đều ở trong trường, rất an toàn.
“Ngốc ạ, chẳng lẽ em không nhận ra là đang theo đuổi em sao?”
Tôi ngạc nhiên đến sững người.
Thực ra tôi mơ hồ cảm thấy Đinh Tuấn đối với tôi có vẻ khác với các học khác. Có vẻ như ấy quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút. Đôi khi gặp phải vấn đề khó, ấy cũng sẽ tham gia thảo luận, đưa cho tôi một vài gợi ý.
Khi ăn cơm, dường như ấy biết tôi thích ăn gì, món tôi thích luôn đặt trước mặt tôi.
Tất cả chỉ là suy đoán của riêng tôi.
Nhưng lâu dần, dường như cũng không có gì khác biệt đặc biệt.
Tôi dù sao cũng chưa từng , rất nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ này.
5
“Vậy, học Giang Tây Tây, tôi chính thức tuyên bố, tôi có vinh hạnh trai của em không?”
Chúng tôi cứ thế mà ở bên nhau.
Khi ở bên Đinh Tuấn, tôi ngạc nhiên phát hiện chúng tôi có rất nhiều chủ đề chung, mỗi ngày đều có thể trò chuyện không ngừng.
Tôi là con duy nhất trong nhà, gia đình có chút kinh doanh, gia đình hòa thuận, ba mẹ đều rất cưng chiều tôi.
Ba của Đinh Tuấn qua đời sớm do tai nạn, Lâm vừa thông thái vừa từ ái, dạy dỗ Đinh Tuấn rất tốt.
Chúng tôi cũng coi như môn đăng hộ đối, lại có cùng sở thích, bên nhau hầu như không có mâu thuẫn gì, từ tự nhiên đến hôn nhân, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.
Khi hai gia đình bàn chuyện cưới hỏi, cả hai bên ba mẹ đều cởi mở, chỉ một bữa cơm là bàn bạc xong.
Mọi thứ đều thuận lợi.
Đinh Tuấn lớn hơn tôi bốn tuổi, luôn nuông chiều tôi, tôi cũng có chút dựa vào sự cưng chiều đó mà đâm ra kiêu ngạo.
Khi ăn, ấy luôn bóc cua cho tôi.
Còn tôi chỉ cúi đầu lo ăn.
Mẹ tôi trêu: “Con bé này mãi chẳng lớn, xem con cưng nó đến mức nào rồi.”
Cô Lâm : “Tây Tây là học trò mà tôi tâm đắc nhất, tính lại ngoan ngoãn, cảm ơn chị đã dạy dỗ cháu tốt đến . Đinh Tuấn, nếu con dám không tốt với Tây Tây, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho con.”
Đinh Tuấn nắm tay tôi, nghiêm túc và chân thành : “Chú, dì, hai người yên tâm, con sẽ không bao giờ để ấy phải chịu thiệt thòi…”
Lời hứa thương tôi suốt đời của Đinh Tuấn dường như mới hôm qua.
Rời đi vào ngày lễ nhân, món quà đắt tiền, mùi nước hoa trong xe…
Theo lý thuyết xác suất. Có khả năng Đinh Tuấn đã thay lòng.
Tôi cảm thấy cay đắng, mắt cay cay muốn khóc. Nhưng tôi là người không thể chấp nhận sự phản bội, nếu ấy thật sự thay lòng, người khác. Tình cảm đã phai nhạt, tôi thà không cần nữa.
Tôi muốn tìm Đinh Tuấn chuyện thẳng thắn.
Ngày tôi đến công ty tìm ấy.
Phòng ngoài của văn phòng rất yên tĩnh, đúng vào giờ nghỉ trưa.
Tôi đi thẳng đến văn phòng Đinh Tuấn, cửa phòng mở hé.
Dù đã chuẩn bị tâm lý.
Cảnh tượng trước mắt vẫn khiến tôi tức giận và khó chịu.
6
Trên bàn có vài hộp cơm, Đinh Tuấn và Tiểu Thanh có vẻ đang ăn, hai người ngồi rất gần, gần như sát vào nhau, Tiểu Thanh cầm thìa đút cho Đinh Tuấn một miếng, ấy tự nhiên mở miệng.
Hai người nhau .
Bầu không khí ấm áp và mập mờ.
“Tôi phiền hai người sao?” Tôi lên tiếng.
Hai người ngẩng đầu lên, tôi thấy sự hoảng loạn và bối rối trong mắt Đinh Tuấn.
Đinh Tuấn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm : “Em sao lại đến đây? Ăn gì chưa, có muốn cùng ăn không?”
“Nếu em không đến, sao thấy cảnh hay ho thế này.”
Có lẽ giọng điệu mỉa mai của tôi quá rõ ràng, Đinh Tuấn cau mày.
Anh quay sang Tiểu Thanh đứng phía sau, dịu dàng : “Em ra ngoài trước đi.”
“Còn gì để nữa?” Tôi giận dữ đẩy tay Đinh Tuấn ra khi định kéo tôi.
“Không phải như em nghĩ, Tây Tây, nghe giải thích, bận quá nên không kịp ăn, Tiểu Thanh là trợ lý của , đang xem báo cáo, nên mới ăn đồ ấy đút.”
Anh dừng lại một chút: “Anh biết thế là không đúng, không giữ khoảng cách, sau này sẽ ý hơn. Hay là chuyển ấy đi, đổi trợ lý khác?”
“Vẫn định coi em là kẻ ngốc sao?” Tôi lạnh lùng chằm chằm vào Đinh Tuấn.
“Ngày lễ nhân hôm đó vội vàng như là để đi gặp ta, đúng không?”
Đinh Tuấn xoa xoa trán: “Hôm đó thật sự là việc công việc, bận xong đã rất muộn, ấy còn trẻ, tự về không an toàn, nên tiện đường đưa ấy về.”
“Những dòng trạng thái ẩn ám của ta chỉ dành cho xem, sợi dây chuyền mua, sao lại ở trên cổ ta. Đừng với em hai người chỉ là đồng nghiệp trong sáng.” Tôi lôi ảnh chụp giao dịch trên Alipay của ấy ném vào người .
Đinh Tuấn nhíu mày: “Em xem điện thoại của à?”
Rồi bất lực thở dài.
7
“Cô ấy mới vào không lâu đã giúp ký một hợp đồng lớn, sợi dây chuyền đó là phần thưởng tặng ấy. Tình cờ thấy ấy thích, đã lỡ lời bảo sẽ thưởng cho ấy.”
Tôi càng tức giận: “Em cũng thích sợi dây chuyền đó, nên trong lòng , ta quan trọng hơn em, Đinh Tuấn, thay lòng rồi thì cứ thừa nhận, đừng tìm lý do đẹp đẽ biện minh cho mình.”
“Đừng sự nữa Tây Tây, em có mọi thứ rồi, còn ấy từ nhỏ đã nghèo khó, chỉ muốn có một sợi dây chuyền hàng hiệu thôi. Chỉ là chiếc dây chuyền đó chỉ còn một chiếc, em muốn, sẽ tìm chiếc khác cho em, không?”
“Em muốn ly hôn, ly hôn, đi ngay bây giờ.”
Tôi tức đến run rẩy, giọng nghẹn ngào.
“Trừ những gì em vừa thấy, thật sự không gì cả. Anh không ngoại , không chuyện có lỗi với em. Tiểu Thanh gia cảnh khó khăn, sinh ra từ một vùng núi xa xôi, ấy là người duy nhất học đại học trong làng. Ở ấy có một sức sống mãnh liệt, có phần khâm phục.”
Tôi nghẹn ngào, Đinh Tuấn từng thích sự thông minh độc lập của tôi, tính cách phóng khoáng lại dễ thương.
Giờ đây lại dùng những từ đó để về một khác.
“Nhưng chúng ta thật sự không có gì- dù sao, chuyện này là lỗi của , xin Tây Tây, xin lỗi.”
Tôi không hiểu Đinh Tuấn lấy đâu ra dũng khí để những lời trơ trẽn như .
Tôi bật trong sự phẫn nộ.
“Đinh Tuấn, khi em bước vào, theo phản xạ đứng chắn trước mặt ta, như một người bảo vệ. Khi ấy rời khỏi đây, vẫn lo lắng theo, đến khi ấy bước qua em, mới em đầy căng thẳng. Anh sợ em tổn thương ấy sao?”
“Chúng ta bên nhau bao năm, Đinh Tuấn, thích ai, em biết rất rõ.”
“Vậy ngoại về mặt tinh thần thì không phải ngoại à?”
Vậy là đợi đến khi em bắt quả tang trên giường mới tính sao, đợi đến khi lòng tự trọng của em bị và ta chà đạp dưới đất mới tính, Đinh Tuấn, muốn đặt em vào đâu?
Bạn thấy sao?