Chồng Tôi Có Thể [...] – Chương 3

Đầu cúi thấp, giọng khàn khàn như bị nghẹn lại…

“Là hiểu lầm em rồi. Nhưng em vốn chỉ là món đồ chơi của , muốn đối xử thế nào thì đối xử.”

【Nam chính à, mấy câu cay nghiệt này mà vẫn còn đang quỳ, người ta khó nhập tâm lắm đó!】

【Nam chính cầm chân nữ phụ mà mấy lời này, thật sự không có khí thế gì hết trơn!】

Tôi dòng bình luận, không nhịn liền bật .

Ôn Chiếu Dã lập tức đỏ mặt vì xấu hổ lẫn tức giận, cố lên giọng để lấy lại uy phong:

“Ở yên đó, để đi bữa sáng.”

Đúng lúc này, người giúp việc mang nguyên liệu nấu ăn vừa mua về.

Thế Ôn Chiếu Dã vẫn quyết định tự tay vào bếp.

Anh quay sang hỏi tôi:

“Muốn ăn gì?”

“Tôi như mọi khi.”

Anh gật đầu, thành thạo lấy xích ra bắt đầu cắt.

【Miệng thì bảo không , mà sở thích của nữ phụ thì nhớ kỹ hơn ai hết.】

【Đã chia tay 5 năm rồi, mà vẫn còn nhớ nữ phụ chỉ ăn sandwich vào buổi sáng.】

Tôi chăm nghiêng gương mặt .

Trong đầu bất giác hiện về cảnh tượng năm năm trước…

Chương 4

Khi ấy, trên gương mặt Ôn Chiếu Dã vẫn còn nét trẻ con, cũng đứng trong bếp sandwich cho tôi như thế này.

“Quay mặt đi.”

Có lẽ ánh mắt tôi quá nóng bỏng, đến mức chẳng cần ngẩng đầu cũng biết tôi đang chằm chằm.

Tôi bĩu môi: “Có gì ghê gớm đâu, trên người còn chỗ nào mà tôi chưa qua chứ?”

Câu vừa dứt, mặt Ôn Chiếu Dã lập tức đỏ ửng như cà chua chín.

“Hứa Tri Dữu!”

Tôi lè lưỡi trêu chọc, hoàn toàn không sợ cái vẻ mặt lạnh lùng của .

【Aaa ngọt ngào quá, tui sướng muốn xỉu rồi nè!】

Chẳng bao lâu sau, Ôn Chiếu Dã bưng ra hai cái sandwich.

Màu đỏ trên mặt đã biến mất, lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt như thường lệ.

Có vẻ sợ tôi lại buông mấy câu trêu chọc, suốt bữa không dám tôi lấy một cái.

Sau khi đi , tôi rảnh rỗi chẳng biết gì nên quyết định trang hoàng lại căn nhà một chút.

Tôi nhờ người giúp việc ra ngoài mua thêm nhiều đồ trang trí.

Dù gì cũng đã xác định sẽ sống lâu dài ở đây, thì cũng nên sắp xếp theo sở thích của mình.

Tôi trải thảm mềm trong phòng khách, treo rèm cửa sáng màu rực rỡ, bộ drap giường cũng thay bằng màu hồng mà tôi thích.

Nhìn quanh thành quả của mình, sống mũi tôi bỗng cay cay.

Đây chính là hình ảnh ngôi nhà nhỏ trong mơ mà tôi và Ôn Chiếu Dã từng tưởng tượng về tương lai…

Vì vẫn còn thời gian, tôi ra ngoài đi dạo phố.

Bất ngờ gặp mấy người quen cũ.

“Ơ kìa, chẳng phải là Hứa Tri Dữu sao? Lâu quá không gặp nhỉ.”

“Nghe kết hôn rồi, chúc mừng nha.”

“Mặc dù ai cũng biết tổng giám đốc Ôn cưới chỉ để trả thù, cũng đừng buồn quá, biết điều một chút là .”

Đây là mấy người từng có mâu thuẫn với tôi.

Bây giờ thấy nhà tôi sản, nên tranh thủ đá đểu, châm chọc mỉa mai.

Tôi mỉm , xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út:

“Ai tôi phải biết điều? Ôn Chiếu Dã tôi đến mức sống dở chết dở, tôi giẫm lên mặt ấy, ấy cũng sẽ ‘Bé giẫm hay lắm’.

“Chẳng qua ấy sĩ diện, suốt mấy năm nay giữ thân như ngọc chỉ để chờ tôi quay lại.

Chỉ cần người phụ nữ khác lâu hơn một chút, là cảm thấy có lỗi với tôi ngay.

“Hơn nữa, đêm qua người chủ cưỡi lên là tôi, người ‘biết điều’ là ấy đấy.

“Các mà còn móc tôi nữa, coi chừng tôi chỉ cần thì thầm vài câu bên gối, cho nhà các sản luôn nhé.”

Mấy người kia bị vẻ mặt điềm nhiên của tôi cho chột dạ, bắt đầu liếc mắt nhau,

người nào tin thì mặt đã thoáng chút hoảng hốt.

Tôi đâu có dối — hồi còn ở bên Ôn Chiếu Dã, ấy đúng là như thật.

Bỗng có người hốt hoảng kêu lên: “Tổng giám đốc Ôn đến rồi!”

Tôi tưởng họ chỉ đang hù dọa, không buồn quay đầu lại, chỉ hờ hững đáp: “Cún con của tôi đến rồi, mấy người cứ đợi đấy.”

Mãi đến khi thấy cả đám bình luận cũng đang nháo nhào bảo tôi quay lại, tôi mới giật mình ngoảnh đầu.

Ôn Chiếu Dã đang đứng đó, nhíu mày đầy u ám, gương mặt lạnh như băng. Đôi mắt sâu hun hút khóa chặt lấy tôi không rời.

Tôi sợ sẽ vạch trần tôi trước mặt bao người, mất mặt chết đi .

Cắn răng, tôi vẫn cố tươi đi lên, chụt một cái hôn vào má .

Nũng nịu : “Chồng ơi~ Mấy người kia ăn hiếp em đó, phải giúp em dạy họ một trận nha~”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...