Rời khỏi cục dân chính, Trương Khai Hào đột nhiên nhận ra điều gì, tức giận chất vấn tôi:
“Lý Bối Bối, dứt khoát ly hôn như , có phải đã có người mới rồi đúng không?!”
Tôi thẳng thắn đáp:
“Tôi tìm sẵn mộ phần cho rồi.”
Trương Khai Hào tức đến nỗi mặt đỏ bừng:
“Lý Bối Bối, ăn phải có đức chứ! Cẩn thận rủa người khác không lại rước họa vào thân!”
Anh ta chuyện không biết giữ mồm giữ miệng mà còn đòi tôi giữ đức? Đúng là nực !
Tôi lườm một cái, chẳng buồn đôi co, quay người lên xe về thẳng nhà.
7
Tháng sau đó, cuộc sống của tôi yên bình chưa từng có.
Căn nhà đó tôi cũng chẳng muốn giữ gì, liền rao bán 1,5 triệu.
Còn Trương Khai Hào thì ngày nào cũng đăng ảnh cuộc sống “tươi đẹp” lên mạng xã hội, kèm hình một khác:
“Chuyện cũ đã qua tương lai của chỉ cần có em là đủ.”
Trương Khai Phượng còn vào bình luận:
“Chị dâu mới xinh thật đấy, không như ai kia — đồ cũ xài rồi.”
Cô ta còn cố gửi ảnh chiếc xe mới cho tôi, giọng điệu đầy khoe khoang:
“Máu mủ thân quan trọng hơn tất cả, tôi có phải vay nợ cũng sẽ mua xe cho tôi!”
Tôi hai người này chẳng khác gì xem hài kịch, thỉnh thoảng lướt xem cho đỡ buồn.
Không biết Trương Khai Hào có cảm nhận không, chứ tôi thì từ mấy tấm ảnh của ta đã thấy rõ — sắc mặt ta đen sì, e là chẳng sống bao lâu nữa đâu.
Vốn dĩ ta là kiểu người nghiện thuốc, mê rượu, giờ không còn tôi kiểm soát, càng thả trôi hơn — đêm nào cũng tụ tập nhậu nhẹt hát karaoke đến khuya, bệnh sao mà không nặng thêm?
Thêm một thời gian nữa, tôi đoán giai đoạn trung kỳ chắc đã thành giai đoạn cuối, lúc này tôi mới gửi ảnh chụp kết quả khám bệnh trước kia cho Trương Khai Hào:
“Ngại quá, dạo này dọn ảnh cũ mới lục lại thấy tấm này nè~”
Trương Khai Hào vẫn cố tỏ ra kiêu ngạo:
“Đồ thần kinh! Cô tưởng gửi cho tôi một tấm ảnh khám bệnh photoshop là tôi tin chắc?!”
Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Tin hay không tùy .”
Tôi thấy khung chat WeChat hiện lên liên tục dòng chữ: “Đối phương đang nhập tin nhắn…”
Cứ thế suốt 5 phút, cuối cùng không gửi gì cả.
Chắc là ta bắt đầu sợ thật rồi.
Vài ngày sau, chuông cửa nhà tôi vang lên.
Tôi ra mở cửa.
Trương Khai Hào dẫn theo Trương Khai Phượng, tay xách mấy túi quà to, đứng ở cửa gượng gạo.
Tôi lập tức đóng sập cửa lại.
Nhưng Trương Khai Hào mặt dày chen thẳng vào, rồi “phịch” một tiếng — quỳ xuống đất:
“Bối Bối, chúng ta tái hôn đi!”
Ba mẹ tôi nghe tiếng liền bước ra, Trương Khai Phượng cũng vội vàng chạy theo :
“Bác trai, bác , chuyện trước đây đúng là con không đúng, từ sau khi ly hôn, ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu ra lỗi lầm của mình. Hôm nay ấy mang đầy thành ý tới đây xin lại từ đầu mà!”
Lông mày ba tôi dựng ngược lên:
“Cút khỏi đây ngay!”
Mẹ tôi cũng trợn trắng mắt:
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Tôi lại lên tiếng:
“Ồ? Anh nhận ra lỗi rồi à?”
Lúc còn ở đồn công an, bị bắt giữ cũng chẳng chịu cúi đầu nhận lỗi, giờ thì quỳ nhanh như gió.
Trương Khai Hào tưởng có hy vọng quay lại, vội vàng :
“Tất nhiên rồi! Bối Bối, em không biết mấy hôm nay nhớ em đến thế nào đâu — ngày nhớ đêm mơ, mất ăn mất ngủ. Dù sao vợ chồng mình cũng đã sống với nhau 3 năm, biết em cũng không nỡ bỏ mà. Mình tái hôn nhé!”
Đúng là mặt dày vô địch thiên hạ!
Anh ta tưởng tôi không biết mấy ngày qua ta đăng ảnh cảm ngọt ngào với “ mới” lên mạng à? Nếu không phải tôi xem suốt, chắc cũng bị lừa rồi!
Tôi liếc Trương Khai Phượng, khẩy:
“Vậy phải thể hiện thành ý đi chứ.”
Trương Khai Hào mừng rỡ:
“Em muốn gì? Cái gì cũng !”
Tôi chỉ thẳng vào Trương Khai Phượng:
“Ngay trước mặt tôi, tát ta mười cái!”
Câu vừa dứt, cả hai người đều chết lặng.
Tôi lạnh lùng :
“Sao, không đánh à? Đánh đi, đánh giống như lúc tát tôi ấy! Khi đó oai phong lắm mà?”
8
Trương Khai Hào nghiến răng nhắm mắt, cắn chặt môi, rồi giơ tay tát mạnh một cái.
Trương Khai Phượng bị đánh bất ngờ, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn cố nhịn.
Trương Khai Hào lại vung tay tát thêm một cái nữa, rồi liên tiếp thêm bốn cái.
Trương Khai Phượng ôm lấy má sưng đỏ, nước mắt giàn giụa:
“Chị dâu, đánh cũng đánh rồi, chị cũng hả giận rồi chứ… chỉ cần hai người hòa lại với nhau, chị muốn đánh thế nào cũng !”
Ồ, chịu nhục sao?
Chắc chắn là còn âm mưu to hơn đang chờ tôi!
Trương Khai Hào cũng vội vàng dừng tay, tiếp lời:
“Đúng , Bối Bối, thực sự rất chân thành muốn quay lại với em—”
Thôi rồi, tôi đâu phải kẻ ngốc.
Tôi đảo mắt, thẳng thắn vạch trần:
“Trương Khai Hào, chắc là đi khám lại rồi biết mình sắp chết nên mới quay về tìm tôi đúng không? Còn mới trong ảnh kia, chắc sau khi biết bị ung thư thì đá luôn rồi chứ gì? Giờ quay lại muốn tôi bỏ tiền bỏ sức chăm sóc à?”
Khi thấy âm mưu bị tôi lật tẩy, vẻ mặt Trương Khai Hào thoáng chốc tối sầm lại, rất nhanh ta lại đổi sang bộ dạng tội nghiệp, đáng thương…
“Bối Bối, thật sự biết lỗi rồi! Mình nhau ba năm, kết hôn ba năm, tổng cộng sáu năm — cuộc đời mấy ai có bao nhiêu lần sáu năm đâu? Em nhớ lại xem trước đây đã đối xử với em tốt thế nào, chỉ cần em một câu muốn ăn trái cây trộn, lặn lội khắp thành phố để mua về cho em!”
“Bối Bối, ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, con người đâu phải thánh nhân. Huống chi người ta còn ‘quay đầu là bờ’, ‘lãng tử hồi đầu, kim bất hoán’ mà! Em thật sự không thể tha thứ cho sao?”
Tên khốn này, đúng là giỏi tự tâng bốc mình!
Bạn thấy sao?