Tôi có chút buồn bực đi đến sô pha ngồi xuống.
Trong phòng khách, đâu đâu cũng thấy tàn thuốc lá vương vãi và vỏ rượu rỗng lăn lốc.
Hẳn là mấy tháng nay dì giúp việc không tới quét dọn.
Tôi cầm chổi lên dọn dẹp nơi này một lần.
Thôi thì dọn nhà cho hắn lần cuối trước khi rời đi .
Cửa biệt thự lúc này đột nhiên bị đẩy ra.
Chắc là Phó Hồng Xuyên mới quay về từ công ty.
Giờ cũng chỉ mới hai giờ chiều thôi, Phó Hồng Xuyên là tên nghiện việc, thường ngày giờ này đáng ra hắn vẫn còn đang ở công ty mở họp.
Nhưng hắn lúc này lại không mang cà vạt, mặc thường phục, hốc mắt đỏ ửng, trên mặt còn lởm chởm râu chưa cạo.
Phó Hồng Xuyên rất sạch sẽ, cũng rất kỷ luật, lúc nào cũng mặc tây trang thẳng thớm, lưng hắn ngắn, chân lại dài, mặc tây trang sẽ toát ra một loại cảm giác cấm dục khó với tới.
Thế mà giờ đây hắn lại trông suy sụp đến lạ, khiến tôi có chút nghi ngờ, có phải hắn sản rồi không...
Phó Hồng Xuyên cởi áo khoác ra.
Hắn vừa ngẩng đầu lên đã thấy tôi đang ngồi trên sô pha hắn.
Hắn giật mình sửng sốc trong giây lát, sau đó lại cúi đầu xuống, mệt mỏi day day thái dương, khổ: "Mấy ngày ngủ không ngon mà đã sinh ra ảo giác rồi."
Tôi hắn rồi mở miệng : "Ảo giác gì cha nội, tui còn sống sờ sờ ra đây nè."
Phó Hồng Xuyên ngừng lại, nghi hoặc mở mắt tôi.
Một hồi lâu hắn mới nghi ngờ bước lên.
Hắn cầm chai bia dở trên bàn trà uống hết một hơi.
Sau đó lại bước tiếp về phía tôi.
Hắn tôi chằm chằm, hầu kết trượt lên trượt xuống, cả người toàn mùi rượu khiến tôi ý thức Phó Hồng Xuyên lúc này hẳn là không tỉnh lắm.
Tôi vừa mới nhận thấy điều không ổn, Phó Hồng Xuyên đã bắt lấy cằm của tôi rồi dùng sức hôn xuống, cắn mạnh một cái vào môi tôi.
Hắn một tay ôm chặt lấy tôi, một tay luồn vào cơ thể tôi.
Bàn tay lật giở văn kiện nhiều năm của hắn có chút thô ráp, lúc chạm vào người tôi, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Tôi cố gắng đẩy Phó Hồng Xuyên ra, muốn cho hắn tỉnh lại: "Phó Hồng Xuyên, tôi chưa chết thật mà! A, từ từ đã nào!"
Phó Hồng Xuyên nghe giọng tôi thì ngẩng đầu lên tôi, ánh mắt đỏ đến dọa người.
Rồi sau đó hắn hung hăng nhắm mắt lại, giọng điệu khản đặc: "Nằm mơ giữa ban ngày cũng tốt, có thể gặp em là tốt rồi, cứ như một lúc nữa đi..."
Mơ ông cụ nội nhà mi!
Biết sao tôi bảo ghét nhất là mấy thằng say rượu chưa!
Động tác của Phó Hồng Xuyên rất vội vã, cứ như chỉ sợ giây tiếp theo không thấy tôi đâu nữa.
Tôi mệt mỏi rã rời quyết định từ bỏ.
Mà ngay lúc tôi buông tay thì Phó Hồng Xuyên đột nhiên nhắm mắt lại ngã lên người tôi.
Tôi giật bắn mình, đưa tay lại thăm dò hơi thở của hắn.
Ui, vẫn sống.
Chắc là lâu lắm không nghỉ ngơi đàng hoàng, nên... ngủ rồi.
Tôi cực kỳ phiền muộn.
Tự dưng phát điên chi không biết.
Bạn thấy sao?