4.
Lúc Phó Hồng Xuyên lần nữa gõ cửa phòng tôi, tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Chỉ riêng ngày hôm nay số lần tôi và hắn gặp mặt đã bằng cả năm này cộng lại luôn rồi.
Lúc mở cửa ra, mùi rượu trên người Phó Hồng Xuyên xộc thẳng vào mũi tôi.
Hắn từ trước đến nay lúc nào cũng tóc tai gọn gàng chuẩn chỉnh lúc này lại lôi thôi lếch thếch tìm tôi: "Tối nay em có thời gian không, tôi muốn đưa em đến gặp bè tôi, ăn bữa cơm."
"Kết hôn lâu như rồi, tôi còn chưa ra mắt em với bọn họ lần nào."
Tôi nghe thế thì ngoài ý muốn liếc mắt hắn một cái.
Kết hôn hơn một năm, tôi vẫn luôn ý thức rõ địa vị của mình.
Dù sao thì tôi cũng chỉ tính là một thế thân, hắn mang tôi đến gặp bè mình không sợ mất mặt à?
Hay là vì hôm nay Tô Du về nước, hắn muốn nhục tôi trước mặt hắn một phen để ý với ta?
Tôi suy tư hồi lâu, hỏi Phó Hồng Xuyên: "Tô tiểu thư có tới không?"
Phó Hồng Xuyên khó hiểu tôi, một lúc sau mới gật đầu.
Tôi thông não, liền vỗ vỗ vai hắn.
Hiểu rồi.
Tôi sẽ cố gắng phối hợp .
Bạn bè của Phó Hồng Xuyên đa số là con nhà giàu có quyền có thế.
Một bộ đồ bọn họ mặc trên người đôi khi có thể ngang với mức thù lao đóng một bộ phim của tôi.
Lúc tôi và Phó Hồng Xuyên bước vào, bọn họ đồng loạt về phía cửa.
Đủ loại ánh mắt đánh giá quét qua người tôi.
Phó Hồng Xuyên bước lên đứng chắn trước người tôi.
Hắn đột ngột dừng lại khiến tôi thiếu chút nữa thì đụng vào vai hắn.
Sau đó hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn với nhau chúng tôi có tiếp thân thể.
Lòng bàn tay của Phó Hồng Xuyên có hơi lạnh, thật xứng với biểu cảm trên gương mặt hắn, lại khiến cho tôi nhất thời có chút tò mò không biết một người cứng nhắc như hắn lúc sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Đi vài bước, phía sau truyền đến một giọng ngọt ngào: "Xin lỗi mọi người, tôi tới trễ rồi."
Là Tô Du.
Cô ấy quả là có gương mặt giống tôi đến bảy phần, trên người mặc một bộ váy trắng tinh, đúng là rất xinh đẹp.
Chiếc váy đỏ trên người tôi đứng trước ấy trông có phần lòe loẹt, cứ như phường bán buôn ngoài đường.
Tôi thức thời nhanh chóng rút tay ra khỏi tay của Phó Hồng Xuyên, chẳng qua là sợ hắn bị Tô Du hiểu lầm chúng tôi là vợ chồng thật.
Cả người Phó Hồng Xuyên trở nên cứng đờ.
Hắn khổ một tiếng, nghiến răng : "Em chán ghét tôi đến sao?"
Bạn thấy sao?