Mà Tô Du bị lơ đứng bên cạnh chằm chằm Phó Hồng Xuyên.
Một lúc lâu sau ta mới mắng Phó Hồng Xuyên một câu "Cặn bã!" rồi tông cửa chạy đi mất.
18.
Hành lý của tôi vẫn đang để dưới tầng trệt.
Ban đầu tôi định hôm nay sẽ dọn dẹp xong rồi rời khỏi nhà của Phó Hồng Xuyên. Ai ngờ đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như .
"Vậy..."
Phó Hồng Xuyên đứng trước cửa, kiên nhẫn đợi tôi xong.
"Chúng ta... còn ly hôn nữa không?" - Tôi hỏi hắn.
Phó Hồng Xuyên tôi, như không hỏi: "Em nghĩ sao?"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục: "Nhưng 800 vạn của em còn chưa thanh toán đâu đấy, nếu không ly hôn, em cảm thấy mình hơi lỗ."
Phó Hồng Xuyên tức đến bật : "Lỗ? Nếu không ly hôn, còn cho em thêm mấy lần tám trăm vạn nữa đấy."
Tôi gật đầu : "Vậy rồi."
Phó Hồng Xuyên lặp lại lời tôi một cách máy móc: "Vậy rồi? Lạnh nhạt à?"
Tôi khẩy: "Ò, em thế đó, ai bảo hôm trước còn định tổ chức tang lễ cho em."
Buổi tối, Sở Thận đột nhiên đến nhà Phó Hồng Xuyên.
Anh ta đưa cả Hứa Viện tới.
Nhìn thấy tôi, Sở Thận ngạc nhiên hỏi: "Cô chưa chết à?"
Tôi bực mình cau có hắn: "Anh mới chết."
Trong khi Sở Thận và Phó Hồng Xuyên đang bàn công việc trong phòng khách.
Tôi dẫn Hứa Viện vào phòng ngủ chuyện.
Tôi có chút do dự nhắc nhở ấy: "Em còn trẻ, đừng để người khác lừa dối cảm của mình biết chưa."
Hứa Viên mỉm : "Em biết chị đang gì, em biết chuyện của Sở Thận mà."
"Hả?" - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Hứa Viên gật đầu: "Em biết ấy rất tệ, cũng biết ấy muốn em giả vờ là của ấy là lừa em."
"Nhưng mà." - Đôi mắt của Hứa Viên sáng trong như có cả những vì sao trong đó, "Em thích loại cảm giác không có cách nào kiểm soát này, chúng mình lớn lên từ những sai lầm mà, chị yên tâm, em đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi."
Tôi không gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai ấy.
Tuổi trẻ thật tuyệt, thích cái gì là cái ấy.
Giống như ấy , chúng ta lớn lên từ những sai lầm, lựa chọn của bản thân là do chính mình đưa ra, bất kể là tốt hay xấu thì cũng không ai có quyền can thiệp vào.
Thấy Sở Thận vẫn ở lại đây ăn tối, tôi khó chịu ta: "Anh không có nhà để về à?"
Sở Thận trong mắt tôi giờ chẳng khác gì tên cặn bã súc vật, lời ra cũng chẳng dễ nghe gì mất.
Sở Thận vô tội đáp lại: "Cô không biết hôm nay là ngày gì sao?"
Tôi hơi hoài nghi về phía Phó Hồng Xuyên.
Anh chỉ vào tờ lịch bên cạnh.
Sau khi quay về, xoay mòng mòng với cả đống chuyện, tôi gần như quên mất, mà sắp đến Tết rồi.
Sở Thận nhếch môi: "Từ khi tai nạn xảy ra, năm nào cậu ta cũng đến nhà tôi ăn Tết, năm nay cậu ta không đến thì tôi qua đây, không à?"
Tôi đứng trước mặt Phó Hồng Xuyên, lạnh lùng với Sở Thận: "Không, sau này cũng không cần tới, có tôi ở bên ấy rồi."
Nhìn thấy chúng tôi sắp cãi nhau đến nơi, Phó Hồng Xuyên và Hứa Viện lao vào cản chúng tôi lại.
Mười hai giờ đêm, pháo hoa nở rộ ngoài trời.
Dù là tôi và Sở Thần đang cãi nhau inh ỏi, hay là Tô Du đang thút thít ở một góc nào đó, kể cả những người đang bị phiền muộn của cuộc sống phiền, lúc này đều dừng lại ra ngoài cửa sổ, ngắm từng đợt pháo hoa sáng rồi tàn.
Thế giới cứ như bị nhấn nút tạm dừng vào lúc này.
Dù cuộc đời có mông lung đến nhường nào, dù chúng ta không có cách nào tránh khỏi việc mắc sai lầm, hãy cứ về tương lai phía trước.
Vẫn còn rất nhiều cánh cửa rộng mở, trải dài đến tận bước chân ta.
Đời còn dài, mưa ngừng, trời sẽ lại sáng thôi.
Bạn thấy sao?