Chồng Tôi Cho Rằng [...] – Chương 10

13.
Tôi gọi cho dì giúp việc, bà ấy nghe thấy giọng tôi thì không khỏi có chút sợ hãi: "Được , tôi qua liền đây."
Tôi im lặng nửa giây.
Sau đó lại hỏi dì ấy: "Có phải Phó Hồng Xuyên với dì con chết rồi không? Con không có chết đâu trời, con sống tốt quá trời nè."
Dì giúp việc càng khẩn trương hơn: "Được , tôi lập tức qua, tôi lập tức qua đây."
Tôi: "..."
Tôi đợi từ sáng tới tối, dì giúp việc không tới, Phó Hồng Xuyên không tỉnh, cửa phòng thì không mở.
Tôi gọi điện cho mọi người xung quanh một lượt để thăm dò xem chuyện gì đã xảy ra.
Hỏi một lúc, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi.
Đúng là tờ báo cáo bệnh án kia bị dì lấy đi, mà dì ấy không vứt, dì ấy đem cho Phó Hồng Xuyên, với hắn tôi mắc bệnh hiểm nghèo rồi.
Tôi im lặng một lúc.
Lần trước tôi còn thắc mắc tờ giấy đạo cụ ấy đi đâu mất rồi, hóa ra chuyện lại là như .
Lại nghĩ tới mấy câu hỏi Phó Hồng Xuyên hỏi tôi lúc trước, trong nháy mắt tôi hiểu ra mọi chuyện.
Ban đầu hắn hỏi tôi còn bao lâu, ý là tôi còn sống bao lâu, chứ không phải hợp đồng còn bao lâu, mà tôi còn bảo là gần ba tháng.
Cũng may Phó Hồng Xuyên mấy ngày nay mới bắt đầu đăng thông báo tìm người mất tích trên mạng, nếu tôi về muộn hơn chút chắc hắn đám tang cho tôi luôn rồi.
Phó Hồng Xuyên tỉnh lại đã là hơn mười một giờ đêm.
Hắn mở mắt ra, việc đầu tiên là tôi chằm chằm.
Sau đó lại day huyệt thái dương, mở mắt ra lại tôi tiếp.
Tôi dở khóc dở chào hắn: "Phó tiên sinh, tỉnh rồi."
Phó Hồng Xuyên trầm mặc gật đầu.
Tôi giải thích lại một cách đơn giản với hắn: "Tôi không chết, khỏe như trâu, chẳng qua tôi ra nước ngoài học tập ba tháng, trước khi đi định với một câu rồi, bận chuyện công ty quá, tôi cũng không dám phiền , báo cáo khám sức khỏe kia chẳng qua chỉ là đạo cụ quay phim của tôi thôi."
Phó Hồng Xuyên ngơ ngác mấy giây, sau đó môi hắn khẽ run lên, hắn mở miệng hỏi: "Đạo cụ... quay phim?"
Tôi hít vào một hơi: "Đúng rồi, tôi chỉ là không cẩn thận lỡ tay cầm nó về nhà thôi."
Không khí trong phòng lại im lặng thêm một lúc.
Một hồi lâu sau Phó Hồng Xuyên mới khàn giọng : "Thế là... em không chết."
"Đúng .""
Hầu kết Phó Hồng Xuyên lại trượt lên trượt xuống mấy lần, hắn ngước mắt, vào môi tôi, hỏi: "Sao môi em lại bị rách, em ở bên đó..."
Tôi rất sợ hắn lại ô dề thinking ầm lên nữa, vội vàng giải thích: "Anh cắn đấy, quên rồi à?"
Phó Hồng Xuyên hoảng sợ trong chốc lát.
Mặt hắn đột nhiên đỏ lên, hắn mất tự nhiên ho khan mấy tiếng: "Say rượu loạn, xin lỗi em."
Đâu chỉ đơn giản là loạn, tôi âm thầm nghiến răng.
Quên đi, việc cần cũng xong rồi, tôi vào việc chính với hắn: "Đúng rồi, lần này tôi về là để hoàn thành thủ tục ly hôn, thời hạn trong hợp đồng cũng tới rồi, mai có rảnh không?"
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...