Chồng Tôi Bí Mật [...] – Chương 8

8

 

Mẹ chồng tôi bị rắn cạp nia cắn nhiều vết, Lâm Trạch cũng bị hai nhát ở bắp chân bên trái.  

 

Lâm Kiều hôm đó đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng nên không đi theo lên núi, coi như tránh tai họa.  

 

Vị trí xảy ra chuyện nằm ở lưng chừng núi, trong khu rừng rậm lớn.  

 

Rắn cạp nia cực kỳ độc, mẹ chồng bị cắn ngất xỉu, còn Lâm Trạch thì bắt đầu xuất hiện triệu chứng mờ mắt và khó chuyện.  

 

Khi đội cứu hộ tìm thấy hai người, đã là hơn ba tiếng đồng hồ kể từ khi họ gọi cầu cứu.  

 

Sau khi cứu chữa, tính mạng cả hai giữ lại.  

 

Nhưng mẹ chồng tôi bị cắn nhiều chỗ, vết thương sâu, trạng rất nguy hiểm.  

 

Toàn thân bà co giật, miệng sùi bọt mép, vùng da bị rắn cắn bắt đầu chuyển đen và hoại tử.  

 

Bác sĩ đây chỉ là khởi đầu, các cơ ở vùng bị cắn về sau có khả năng bị hoại tử hoàn toàn.  

 

Việc mẹ chồng có thể đứng dậy nữa hay không là rất khó.  

 

Về phần Lâm Trạch, chân cậu bị cắn có biểu hiện tê liệt, mất cảm giác, và yếu cơ.  

 

Đó chưa phải điều tồi tệ nhất, bác sĩ còn cho biết chất độc của rắn cạp nia có thể ảnh hưởng đến hệ thần kinh, dẫn đến suy giảm trí nhớ, khó tập trung, mất ngủ, và tổn thương không thể phục hồi cho các cơ quan trong cơ thể.  

 

Những điều này là đòn chí mạng đối với một học sinh chuẩn bị lên cấp 3.  

 

Tôi xuất hiện ở bệnh viện vào ngày thứ ba sau khi chuyện xảy ra.  

 

Nếu đã dối rằng tôi đi công tác xa, thì tất nhiên phải diễn cho tròn vai.  

 

Khi thấy tôi, Lâm Dư Chu gần như gầm lên:  

 

"Ba ngày nay em đi đâu ? Sao gọi điện cho em không ? Lâm Trạch bị rắn cắn đã gọi cho em, tại sao em không lập tức tới cứu bọn họ? Nếu em có mặt kịp thời cùng đội cứu hộ, bệnh của họ đã không nghiêm trọng như bây giờ!"  

 

Tôi hai người đang nằm trên giường bệnh.  

 

Một người mê man.  

 

Một người trân trân lên trần nhà bệnh viện với ánh mắt vô hồn.  

 

Tôi giả vờ ấm ức:  

 

"Em bị công ty cử đi công tác gấp, vừa đến nơi thì bị mất điện thoại. Em sao biết chuyện ở nhà xảy ra như thế?"  

 

Rồi tôi phản bác lại ta:  

"Không đúng! Em đã bảo Lâm Trạch gọi cho rồi. Anh không đến sao? Anh bố kiểu gì ?"  

 

Lâm Dư Chu khựng lại, cơn giận dữ của ta giảm đi quá nửa.  

 

Tôi tiếp tục tỏ ra thất vọng và giận dữ:  

"Họ là mẹ ruột và con ruột của . Làm sao có thể lạnh lùng vô đến , lại còn đổ lỗi cho em? Vậy xem, lúc đó đang gì? Có việc gì quan trọng hơn việc cứu mẹ và con trai mình?"  

 

Trong mắt ta thoáng qua sự chột dạ, giọng cũng dịu đi đôi chút:  

 

"Anh không trách em, chỉ là em biến mất ba ngày lo lắng quá.  

 

"Thôi rồi, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, gì cũng vô ích. Em ở lại chăm sóc mẹ và Lâm Trạch, về nhà thay quần áo."  

 

Tôi lập tức từ chối:  

"Không . Em còn nhiều việc ở công ty phải , lát nữa em phải quay lại. Bệnh viện thì cứ người chăm sóc đi."  

 

Hàm răng của Lâm Dư Chu nghiến lại, kêu ken két.  

 

Nhưng cuối cùng, ta vẫn gật đầu.  

 

---

 

Lâm Trạch xuất viện trước mẹ chồng tôi.  

 

Nhưng cậu bé dường như mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.  

 

Thường xuyên bị tỉnh giấc bởi những cơn ác mộng, thậm chí không dám đi qua những nơi có cây cối rậm rạp.  

 

Chỉ cần tiếng gió thổi qua lá cây cũng đủ khiến cậu ôm đầu, hét lên sợ hãi.  

 

Nhìn Lâm Trạch như , lòng tôi không khỏi ngổn ngang cảm .  

 

Trước đây, tôi thật sự đã coi em Lâm Trạch và Lâm Kiều như con ruột của mình.  

 

Nhưng trạng của cậu bây giờ...  

 

Chỉ có thể trách "Phật tổ" mà bà nội cậu thờ cúng không bảo vệ cậu.  

 

Giữa tháng 7, học sinh lớp 10 bắt đầu nhập học.  

 

Nhưng với trạng thái của Lâm Trạch hiện giờ, rõ ràng cậu không thể đến trường.  

 

Tôi đến trường giúp cậu thủ tục bảo lưu.  

 

Vì thành tích thi vào cấp 3 của cậu rất tốt, ban giám hiệu nhanh chóng chấp thuận.  

 

Khi tôi đưa giấy xác nhận bảo lưu cho Lâm Trạch, cậu ôm mặt khóc nức nở.  

 

Có lẽ cậu đã nhận ra rằng, bảo lưu chỉ là một cách trì hoãn, và cậu sẽ không bao giờ có cơ hội học tại ngôi trường này nữa.  

 

Tôi thầm thở dài trong lòng.  

 

Đây là điều cuối cùng tôi có thể cho cậu ta.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...