Chồng Tôi Bí Mật [...] – Chương 2

 

2

 

Tôi run rẩy nhận lấy.

 

Đúng như lời Lâm Kiều , việc chôn chung với Sang Vãn là cầu trong di chúc của Lâm Dư Chu.

 

Lâm Kiều tiếp tục:

 

"Trang cuối cùng là phân chia tài sản. Tất cả bảo hiểm, quỹ và cổ phiếu của bố đều để lại cho con và trai. Đây là tài sản cá nhân trước khi bố kết hôn với mẹ, nên bố chỉ định thuộc về chúng con."

 

"Còn căn nhà cũ chúng ta đang ở..."

 

Lâm Kiều ngừng một chút rồi tiếp tục:

"Bố để lại phần 50% thuộc về mẹ, mẹ phải bồi thường cho chúng con phần còn lại theo giá thị trường. Hoặc mẹ có thể bán căn nhà, chia tiền cho chúng con một nửa."

 

Lâm Trạch, người luôn im lặng, tôi.

 

Anh ấy tỏ vẻ áy náy, môi mấp máy:

"Mẹ, con và em đã có thẻ xanh. Xử lý xong mọi chuyện, chúng con sẽ không quay về nữa. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe."

 

Tôi hai đứa con mà tôi đã nuôi dưỡng suốt hai mươi năm, nước mắt rơi từ lúc nào không hay biết.

 

Họng nghẹn đắng, giọng khản đặc như mất đi âm thanh:

"Các con... sao có thể thế với mẹ..."

 

Khi về đến nhà, tôi uể oải đẩy cửa bước vào.

 

Mọi thứ vẫn y nguyên như khi Lâm Dư Chu còn sống.

 

Căn nhà này chúng tôi đã ở gần hai mươi năm, là căn nhà cũ ba mẹ tôi dùng tiền của hồi môn mua cho tôi sau khi cưới.

 

Nhà đã ba mươi năm tuổi, vừa cũ vừa nhỏ.

 

Diện tích sử dụng chưa đến tám mươi mét vuông.

 

Từng có lúc cả năm người chúng tôi sống chung, kể cả mẹ chồng.

 

Nhiều năm qua, để chu cấp cho Lâm Trạch và Lâm Kiều du học, để trả tiền chạy thận hàng tháng cho mẹ chồng mắc bệnh suy thận mãn tính.

 

Tôi tằn tiện đủ điều.

 

Cứ nghĩ rằng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.

 

Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra mình chỉ là công cụ cho gia đình họ lợi dụng.

 

Tôi như một con rối gỗ vô hồn, bắt đầu dọn dẹp di vật của Lâm Dư Chu, định vứt hết tất cả.

 

Khi dọn đến tủ quần áo của ấy, tôi phát hiện dưới đáy lớp quần áo là một cuốn tạp chí.

 

Trong tạp chí có kẹp một tờ giấy đã ngả vàng – bản sao sổ đỏ.

 

Chủ sở hữu ngôi nhà là Lâm Dư Chu.

 

Tôi theo địa chỉ trên đó tìm đến, nhờ thợ khóa mở cửa sau khi đăng ký thông tin.

 

Bước vào căn nhà, tôi choáng váng đến mức không thể nên lời.

 

Nơi đây chính là tổ ấm của Lâm Dư Chu và Sang Vãn.

 

Trên tường treo đầy ảnh chụp chung của họ và hai đứa con.

 

Nội thất trang trí lãng mạn, ấm áp.

 

Đồ nội thất đắt tiền, thảm xa hoa, đèn chùm pha lê lấp lánh dù phủ bụi.

 

Khác xa với căn nhà cũ kỹ, chật hẹp mà chúng tôi đang sống.

 

Tôi chậm chạp bước vào phòng ngủ chính.

 

Căn phòng rộng lớn, có tủ quần áo âm tường, bàn trang điểm, chiếc giường lớn rộng ba mét, và một cửa sổ lớn đầy ánh sáng.

 

Tủ quần áo chứa đầy những bộ đồ phân loại gọn gàng, qua đã biết là hàng đắt tiền.

 

Phòng bên cạnh là phòng việc của Lâm Dư Chu.

 

Cảnh tượng trước mắt như một mũi dao xuyên thẳng vào tim tôi.

 

Trên những bức tường trong phòng việc là hình ảnh ghi lại hành trình hạnh phúc của gia đình họ. Từ khi hai đứa con còn học tiểu học cho đến khi vào đại học, họ đã đi khắp thế giới.

 

Những nơi mà tôi từng mơ ước, chưa bao giờ dám chi tiền để đi.

 

Tôi ngã ngồi xuống chiếc ghế trước bàn việc.

 

Trên mặt bàn, một tờ giấy với nét chữ nguệch ngoạc để mở:

 

"Sang Vãn, kể từ khi em qua đời hai năm trước, mỗi ngày của như sống trong địa ngục, đau khổ không kể xiết. Giờ đây, hiếu đạo đã trọn, con cái cũng đã trưởng thành, không còn gì để vướng bận. Nguyện hoàng tuyền bích lạc, cùng em tiếp nối tiền duyên!"

 

Thì ra không phải là tai nạn do say rượu, mà là tự vẫn vì .

 

Tôi phát điên, xé nát tờ giấy ấy.

 

Không biết tôi đã ngồi đó bao lâu.

 

Tôi chống gối đứng dậy, loạng choạng bước ra khỏi nhà.

 

Lúc này, tôi chỉ muốn đào mộ của Lâm Dư Chu lên.

 

Nhưng cơn giận dữ và đau đớn dâng trào trong cơ thể khiến tôi phun ra một ngụm máu.

 

Mắt tôi tối sầm lại, toàn thân ngã ngửa ra phía sau.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...