5
Cho đến khi tôi theo Lâm Tự bước ra khỏi công ty của Lục Sùng Niên, tôi vẫn còn ngẩn ngơ.
Cho đến khi Lâm Tự buông tay tôi ra.
Cô đứng trước mặt tôi, nụ rực rỡ trên môi.
“ Oản Oản—cậu có phiền nếu tôi gọi như không?”
Oản Oản? Tôi và ấy thân đến mức đó sao?
Nhưng tôi vẫn vô thức lắc đầu.
Nụ của Lâm Tự càng thêm rạng rỡ.
“ Tôi định tự khởi nghiệp, cậu có muốn cùng tôi không?”
“ Khởi… khởi nghiệp?”
“ Đúng ! Cậu từng giúp Lục Sùng Niên, tôi nghĩ chắc chắn cậu có kinh nghiệm, hơn nữa các mối quan hệ của cậu còn nhiều hơn tôi.”
“ Tôi sẽ trả lương cho cậu, thế nào Oản Oản, muốn thử không?”
Tim tôi đập dữ dội.
Dù tôi cũng biết đây là một cơ hội không tệ.
Nhưng… tại sao lại là tôi?
“ Cô Lâm, tôi nghĩ chắc sẽ có rất nhiều người muốn hợp tác với , sao lại chọn tôi?”
Lâm Tự nhíu mày suy nghĩ một lát.
“ Một kẻ bất tài như Lục Sùng Niên mà cậu còn kiên trì nâng đỡ suốt ba năm, thì sự kiên nhẫn đó người khác không có đâu.”
“ Mà tôi dù kém đến mấy, cũng không đến mức tệ hơn hắn chứ.”
“ Hơn nữa—tôi để ý rồi đấy, Oản Oản, hôm nay cậu đánh son.”
Lâm Tự bỗng cúi sát về phía tôi, tôi theo phản xạ đưa tay chạm lên môi mình.
Thì ra… ấy nhận ra thật sao.
Trên đầu Lâm Tự, những dòng bình luận vẫn lướt qua.
Tôi thấy không ít lời than vãn.
【Tại sao nữ phụ lại đi cùng nữ chính ?! Đừng mà!!】
【Nữ chính đừng bốc đồng! Nữ phụ phế vật thế này thì giúp gì!】
【Dù phế vật cũng hơn mấy người chỉ biết gõ bàn phím.】
【Đúng , nữ phụ tôi ủng hộ ! Đừng chúng tôi thất vọng!】
【Mẹ nó, truyện thế này không phải hay hơn truyện ngọt à?】
Tôi cố bỏ qua những lời chửi rủa mình.
“ Được.”
Bước này, với cả cuộc đời tôi, không hề dễ dàng.
Nhưng không sao, tôi nghĩ, cũng sẽ không tệ hơn cuộc sống trước đây.
Sau khi tôi gật đầu, Lâm Tự lập tức chuyển đồ của tôi sang nhà ấy.
Theo lời ấy, ở cùng nhau thì dễ bàn bạc công việc hơn.
Thế là tôi mơ hồ dọn đến ở chung với Lâm Tự.
Ngành nghề ấy khởi nghiệp thực ra khác hẳn với Lục Sùng Niên, tập trung vào đẹp và chăm sóc da cho phụ nữ.
Ban đầu tôi định học kỹ thuật và kiến thức chuyên môn, Lâm Tự bảo nhiệm vụ chính của tôi là giúp ấy thu hút khách hàng.
“ Tôi á? Cô Lâm, với ngoại hình của tôi mà đi quảng bá công ty thì không ổn đâu.”
Tôi vốn không phải kiểu phụ nữ xinh đẹp, khi trên môi còn mang chút gượng.
Nhưng Lâm Tự kéo tôi đến trước gương, nghiêm túc :
“ Ai bảo thế? Oản Oản, cậu chỉ là da thiếu chăm sóc nên mới thô ráp thôi.”
“ Thực ra ngũ quan của cậu không tệ.”
“ Nhưng mặt tôi hơi tròn, người cũng mũm mĩm, tôi vẫn…”
Tôi theo bản năng muốn né tránh, kéo chiếc áo rộng trên người, Lâm Tự giữ vai tôi, buộc tôi vào mắt ấy.
“ Cậu không mập.”
“ Oản Oản, trên đời này không chỉ có một kiểu đẹp. Triết lý lớn nhất của công ty tôi, chính là giúp mọi phụ nữ tìm thấy vẻ đẹp của riêng mình.”
Có lẽ vì ánh mắt của Lâm Tự quá kiên định.
Có lẽ vì giọng của ấy quá nghiêm túc.
Cũng có thể… vì đã lâu rồi tôi không nghe thấy ai khẳng định sự tồn tại của mình.
Tóm lại, tôi gật đầu.
Nửa tháng tiếp theo, tôi nghiêm túc tuân theo kế hoạch Lâm Tự đưa ra.
Chăm sóc da đúng giờ, đi spa định kỳ, ăn uống lành mạnh, duy trì tập luyện.
Nửa tháng sau, làn da tôi mịn màng hơn nhiều, dù còn xa mới gọi là thon gọn, cơ thể săn chắc hơn, trông cũng khỏe mạnh hơn.
Theo lời Lâm Tự, là tôi như vừa thắp sáng.
Đúng lúc này, tôi nhận lời mời của vợ Tổng Triệu đi uống trà chiều.
Lâm Tự đây là cơ hội tốt để tìm khách hàng, nên bảo tôi nhận ngay.
Trước khi đi, ấy đích thân trang điểm cho tôi, mặc cho tôi một chiếc váy ôm chưa từng mặc, và thay đôi cao gót trắng mới.
Tôi chưa bao giờ thấy mình như thế này, ngay cả những dòng bình luận cũng khen ngợi không ngớt.
Nhưng khi tôi đầy tự tin bước vào nhà hàng, lại thấy Lục Sùng Niên ngồi đó, gương mặt đầy u ám.
“ Tống Oản, nửa tháng rồi, em hết giận chưa?”
Đọc tiếp https://vivutruyen.net/chong-tang-son-cho-nhan-vien/chuong-6
Bạn thấy sao?