Chồng Tặng Son Cho [...] – Chương 4

4

“ Tôi đã ký xong, chỉ cần ký nữa là .”

Ban đầu tôi nghĩ, khi ngồi trước mặt ra chuyện này, mình sẽ vừa căng thẳng vừa đau khổ.

Nhưng khi thật sự mở miệng, tôi lại thấy mình bình tĩnh đến lạ.

Bất chợt, tôi nhớ lại lúc cầu hôn tôi.

Yêu nhau ba năm, nỗ lực cuối cùng cũng đền đáp.

Chúng tôi từ căn hầm tồi tàn, chuyển vào căn nhà nhỏ đầu tiên của riêng mình.

Đứng bên cửa sổ, tôi khung cảnh bên ngoài mà rơi nước mắt.

Lục Sùng Niên đã nắm tay tôi, đeo nhẫn và :

“ Ba năm qua vất vả cho em rồi, Tống Oản, chúng ta kết hôn đi.”

Nghĩ kỹ lại, từ lúc nhau đến bây giờ, chưa từng một câu “Anh em.”

Là tôi tự tin cho rằng là kiểu người dùng hành để thể hiện cảm.

Nhưng ngay cả hành , tôi cũng chưa từng nhận một bông hồng hay một món quà.

Anh thật sự tôi sao?

Tôi không biết.

“ Tống Oản, ý là gì, thật?”

Lục Sùng Niên cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc.

Anh đứng bật dậy, chống hai tay lên bàn, tôi chằm chằm.

“ Chỉ vì một thỏi son thôi sao?!”

Tôi bình tĩnh lắc đầu, nhẹ giọng :

“ Lục Sùng Niên, từ cấp ba, tôi đã theo sau quá lâu rồi… tôi mệt rồi.”

“ Tôi muốn sống cuộc đời của chính mình.”

Nghe xong, lại bật .

“ Cuộc đời của chính mình? Cô bị chậm kỳ nổi loạn à?”

“ Ăn mặc, chi tiêu, thứ gì không phải tôi bỏ tiền ra?!”

“ Sao? Sống sung sướng quen rồi, giờ muốn nếm khổ hả?!”

Giọng lạnh như băng.

Tôi nắm chặt vạt áo, muốn phản bác lại chẳng nổi.

Quá nhiều năm im lặng chịu đựng khiến tôi quên mất cách cãi lại.

【Không thể nào, nữ phụ thật sự định ly hôn?!】

【Ha, chắc là giả thôi, muốn nam chính níu kéo chứ gì, mơ đi.】

【Nữ phụ đừng bỏ cuộc! Cô đâu tệ như hắn !】

【Đúng đó! Rời hắn ra vẫn sống tốt, quên rồi sao! Hồi mới tốt nghiệp, có bao nhiêu công ty mời cơ mà!】

Hồi mới tốt nghiệp…

Thật xa xôi, đến mức ký ức mờ nhạt.

Thời đại học, để bắt kịp , tôi tham gia không ít cuộc thi, cũng giành vài giải thưởng.

Nên lúc ra trường, quả thật có nhiều công ty gửi lời mời.

Nhưng khi đó, tôi chỉ một lòng một dạ đi theo , nên từ chối hết.

Bây giờ… tôi thật sự có thể quay lại sao…

Tôi không có chút tự tin nào, như đang đứng trên một sợi dây sắp đứt, chênh vênh giữa không trung.

Lục Sùng Niên tôi, khẽ thở dài:

“ Oản Oản, tôi hiểu nỗi lo của em, tôi hứa sau này sẽ quan tâm cảm của em hơn, chưa?”

“ Thôi, cất cái này đi, chuẩn bị đi ăn thôi.”

“ À, lần trước Tổng Triệu không thích quần áo em mặc, lần sau gặp thì ăn mặc cho chỉnh tề hơn.”

Câu cuối của như một chiếc gậy, giáng mạnh vào đầu tôi.

Tôi ngẩng phắt đầu, giữa những dòng bình luận dày đặc, tôi bắt gặp tên mình.

【Tống Oản, đừng bỏ cuộc! Cố lên!】

Tôi hít sâu một hơi, đẩy lại tờ đơn ly hôn về phía .

“ Không cần đâu Tổng Lục, ký đi.”

“ Nếu hôm nay không ký, tôi sẽ bám theo cho đến khi ký thì thôi.”

Nụ trên mặt cứng lại, rồi biến mất hoàn toàn.

“ Tống Oản, nghiêm túc chứ?”

“ Tôi luôn nghiêm túc.”

Vẻ mặt bình tĩnh, tay lại khẽ run.

Đây là biểu hiện mỗi khi tức giận tột độ, khiến tôi theo phản xạ lùi lại một bước.

“ Tổng Lục còn bận, tôi đi trước.”

Tôi xoay người, cố khiến bóng lưng mình trông kiên quyết hơn.

“ Tống Oản, có nghĩ đến việc rời tôi thì công ty nào sẽ nhận không?”

Tôi không có kinh nghiệm việc, tuổi cũng không còn trẻ.

Thú thật, tôi không thể chắc chắn mình sẽ tìm một công việc phù hợp.

Nhưng, chỉ cần cố gắng, luôn có cách.

Tôi vừa định mở miệng thì nghe thấy tiếng giày cao gót gõ trên sàn.

Một Lâm Tự mặc sơ mi và váy bút chì, bước từng bước lại gần, mái tóc xoăn nâu bồng bềnh theo nhịp chân.

Cô dừng lại trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi.

“ Tôi muốn.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...