3
Khi ra câu này, tim tôi đập nhanh đến mức bất thường.
Tôi không biết sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng vẫn vô thức hy vọng sẽ giữ tôi lại.
Thế , sau một hồi im lặng, lại bật .
“ Đừng nữa, Tống Oản, có phải vì mấy lời tôi tối qua không?”
“ Tôi chỉ nóng giận nhất thời, em đừng để bụng.”
“ Chúng ta kết hôn lâu như rồi, em thật sự định ly hôn với tôi chỉ vì một thỏi son à?”
Ừ, với Lục Sùng Niên, một thỏi son chẳng là gì.
Nhưng từ ngày cưới đến nay, chưa từng mua cho tôi một cây nào.
Ngày trước, khi công ty mới thành lập, bận, tôi có thể chấp nhận.
Về sau, vợ chồng lâu năm rồi, chẳng cần thiết.
Nếu tôi nhắc lại, thì sẽ bị coi là quá tính toán.
Có lẽ thấy tôi im lặng, thu lại chút ý trong giọng.
“ Tống Oản, em cũng không còn trẻ, giận dỗi thì phải có mức độ, ly hôn đâu phải chuyện đem ra tùy tiện?”
“ Nói trắng ra, đàn ông ở vị trí như tôi, mấy ai sạch sẽ hoàn toàn, tôi đã tính là tốt lắm rồi.”
“ Đừng có không biết điều.”
“ Thôi, mau về nhà đi, đàn bà con ở ngoài mãi ra thể thống gì.”
Nói xong, cúp máy.
Giống như mọi lần trước.
Anh gọi cho tôi, chỉ để giao việc.
Nói xong, tự mình ngắt máy.
Tôi biết, mình vẫn phải đi một chuyến.
Thu dọn rồi lấy hợp đồng ly hôn từ văn phòng luật sư, tôi đến công ty của .
Từ khi cưới đến nay, tôi rất hiếm khi đến đây.
Anh luôn , tôi chỉ cần lo việc nhà, những chuyện khác không cần bận tâm.
Thành ra, khi tôi mình muốn gặp Lục Sùng Niên, lễ tân tỏ vẻ không tin.
“ Thưa , muốn gặp Tổng Lục cần phải đặt lịch trước.”
“ Nếu ai đến cũng muốn gặp, thì Tổng Lục chẳng việc gì nữa.”
“ Huống hồ… Tổng Lục đã kết hôn, nên thôi đi thì hơn.”
Cô ta đảo mắt tôi từ đầu đến chân, rồi khẽ khẩy.
Mặt tôi hơi nóng lên, khẽ :
“ Tôi là vợ ấy.”
“ Phì, à, dối cũng vừa thôi, Tổng Lục là người xuất sắc như , vợ của ấy chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường.”
“ Cô lại mình xem, có điểm nào giống một quý phu nhân không?”
Tôi theo phản xạ vào tấm kính bên cạnh.
Hình phản chiếu méo mó hiện ra gương mặt bình thường, cùng thân hình đã phần nào xuống sắc sau khi kết hôn.
Tôi không còn trẻ, việc nhà chất chồng khiến làn da tôi mất đi độ đàn hồi.
Quần áo trên người giản dị, bình thường, hoàn toàn khác xa hình ảnh “quý phu nhân” mà ta .
Thực ra, tôi từng đề nghị với Lục Sùng Niên một người giúp việc.
Nhưng lại , thay vì tốn tiền giúp việc, chi bằng dùng vào việc quan trọng hơn.
“ Hơn nữa, chẳng phải đã có em sao.”
Vì câu đó, tôi cố gắng giữ nhà sạch sẽ không tì vết, còn tranh thủ học lấy chứng chỉ dinh dưỡng và đầu bếp, chỉ để không phải bận lòng.
Nhưng giờ đây, những điều tôi từng tự hào ấy lại trở thành lý do để tôi không xứng vợ .
“ Bà Lục?”
Giọng quen thuộc kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp vẻ mặt ngạc nhiên của thư ký Trương.
“ Sao hôm nay bà lại đến? Muốn gặp Tổng Lục à, để tôi đưa bà lên.”
“ Cảm ơn.”
Thư ký Trương là người theo Lục Sùng Niên từ những ngày đầu, cũng là nhân viên duy nhất tôi quen mặt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của lễ tân, tôi bước vào thang máy riêng của tổng giám đốc.
Phía sau còn nghe rõ tiếng ta buôn chuyện.
“ Trời ơi, tôi vừa thấy vợ của Tổng Lục! Không phải quá chứ, tôi thấy phụ nữ xấu nhất công ty mình còn đẹp hơn ta!”
Thư ký Trương tất nhiên cũng nghe thấy, gương mặt đầy áy náy.
“ Xin lỗi bà Lục, ấy mới vào chưa lâu.”
“ Không sao.”
Tôi và Lục Sùng Niên bây giờ quả thật không xứng đôi.
Hoặc có thể , ngay từ đầu chúng tôi đã chẳng xứng.
Dưới ánh chăm khắp hành lang, tôi bước vào văn phòng của .
Anh ngẩng đầu lên, nhướng mày :
“ Cô đến đây gì? Ra thẳng nhà hàng chờ tôi là rồi.”
“ Không phải muốn ly hôn sao, Tống Oản, tôi đã với rồi, …”
Giọng Lục Sùng Niên lập tức dừng lại khi tôi lấy ra tờ đơn ly hôn.
Bạn thấy sao?