Chồng Tặng Son Cho [...] – Chương 1

Kết hôn với chồng ba năm, tôi tìm thấy một thỏi son trong túi áo của .

Anh , đó là quà sinh nhật tặng cho một nhân viên mới.

Là một trẻ mới tốt nghiệp đại học, dáng người thướt tha.

Tôi ngồi trên ghế sô-pha suốt cả đêm, suy nghĩ không biết có phải mình đã sai điều gì.

Trước mắt tôi, lại hiện ra đầy những dòng bình luận.

【Aaaaa nữ phụ pháo hôi cuối cùng cũng sắp rời sân khấu rồi! Tiếp theo là lúc nam nữ chính mạnh mẽ bắt tay hợp tác!】

【Nữ chính sẽ giúp nam chính tạo dựng đế chế thương mại, rồi cùng nhau bước lên đỉnh cao cuộc đời!】

【Theo tôi thì nam chính chỉ hợp với nữ chính thôi, nữ phụ pháo hôi này vừa xuống sắc lại không có học vấn,Tại sao mà ở bên nam chính!】

【Đúng đó, biến nhanh đi! Đừng cản trở nam nữ chính nhau!】

Thì ra… tôi chưa bao giờ là nữ chính trong cuộc đời .

Nhưng đúng ngày hôm sau khi tôi quyết định ly hôn, tô son đỏ rực kia lại tìm đến tôi.

“Chúng ta chuyện nhé, Tống.”

1

Cô Tống.

Đã rất lâu rồi không ai gọi tôi bằng ba chữ đó.

Bây giờ tôi chỉ thường nghe thấy một cách gọi duy nhất, là “Vợ Lục”.

Không có tên, không có họ, như thể ngoài việc là vợ của Lục Sùng Niên, tôi chẳng còn gì khác.

“Tôi tên là Lâm Tự, là nhân viên của Tổng Lục.”

Lâm Tự đưa tay về phía tôi, tôi hơi khựng lại, rồi mới nắm lấy.

Bàn tay trơn mịn, hoàn toàn khác với tôi.

Giống như có dòng điện chạy qua, khiến cơ thể tôi tê dại.

Cô ấy ngồi xuống trước, khiến tôi ngược lại trông như đang thấp thỏm.

Lâm Tự gọi một ly mocha, tôi không quen uống cà phê, do dự rất lâu mới chọn latte.

Khi cà phê mang lên, tôi cho thật nhiều đường trắng.

Lâm Tự cứ thế lặng lẽ tôi rất lâu, đến khi tôi tưởng ấy sẽ giống đám của Lục Sùng Niên, châm chọc tôi quê mùa không ra gì, thì ấy mới mở miệng.

“Hôm nay tôi tìm là vì Tổng Lục tặng tôi một món quà mà tôi thấy không phù hợp.”

Cô lấy từ túi ra thỏi son, đẩy về phía tôi.

Tôi không dám vào đôi mắt sáng của , chỉ vô thức vò tay lại.

“Cô Lâm, hiểu lầm rồi, thỏi son này… là tôi bảo ấy mua…”

Lâm Tự khẽ nhíu mày, rõ ràng không tin lời tôi.

Thật ra tôi cũng không hiểu sao mình lại phải bênh vực cho Lục Sùng Niên.

Nhưng việc để người ngoài biết chồng mình thay lòng, khiến tôi cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Giống như mẹ tôi từng , ngay cả trái tim chồng cũng không giữ , thì phụ nữ có ích gì.

Vậy mà giờ đây, tôi lại trở thành kiểu phụ nữ vô dụng mà trước kia tôi từng khinh thường nhất.

“Cô Tống chắc lâu rồi không trang điểm nhỉ, đây là thương hiệu mà con trẻ bây giờ thích nhất, xin lỗi nếu tôi thẳng, chắc không biết.”

Những lời không hề che giấu ấy khiến mặt tôi nóng ran như bị bỏng.

Tay tôi siết chặt lại, nhất thời không biết phải gì.

Gương mặt Lâm Tự mang theo nụ , ánh mắt tôi vô cùng thẳng thắn.

“Cô Tống, đừng hiểu lầm, tôi tìm không phải để khoe khoang hay hoại mối quan hệ của hai người.”

“Tôi chỉ muốn cho biết, chồng – Lục Sùng Niên – không đáng để hy sinh tất cả vì ta.”

“Anh ta không phải người tốt.”

Lâm Tự vừa vừa xấu sếp mình.

Tôi theo phản xạ muốn phản bác.

Nhưng thỏi son trên bàn như bằng chứng rõ ràng, khiến tôi khó mở miệng.

【Aaaaa nữ chính đừng ghét nam chính mà!! Anh ấy lấy nữ phụ chỉ vì nữ phụ quá bám thôi!】

【Đúng đó nữ chính! Trong lòng ấy từ đầu đến cuối chỉ có mình thôi!!!】

【Nhưng mà màn truy vợ ngược lại sướng thật, muốn xem muốn xem!】

【Ơ, chỉ có mình tôi thấy nam chính chẳng ra gì sao? Nếu thích người khác thì cứ ly hôn rồi theo đuổi, giờ vừa tổn thương vợ, vừa ép người mình thích tiểu tam à?】

【Bạn ở trên biết gì! Nữ chính chỉ đồng ý sau khi nam chính ly hôn, không tính là tiểu tam!】

Màn hình trước mắt dày đặc bình luận, tôi chỉ thấy một dòng.

Thì ra, Lục Sùng Niên ở bên tôi chỉ vì… tôi quá bám sao?

Cũng đúng thôi, từ thời cấp ba, đã là người nổi bật trong trường.

Không chỉ học giỏi, mà còn đẹp trai, số lượng con thích không biết bao nhiêu mà kể.

Nếu có một khuyết điểm, thì chắc là không giỏi giao tiếp với người khác.

Còn tôi, ngoài việc ngoan ngoãn hiểu chuyện, thì chẳng có ưu điểm nào.

Từ năm lớp 10, tôi đã thầm thích Lục Sùng Niên, liều mạng học để đậu vào cùng trường đại học với , vào cùng câu lạc bộ, cuối cùng cũng khiến nhớ đến sự tồn tại của tôi.

Tôi theo sau suốt bốn năm đại học, cho đến khi tốt nghiệp, mới tỏ với tôi.

Thật ra… cũng không hẳn là tỏ .

Hôm đó, sau bữa tiệc chia tay, Lục Sùng Niên quyết định khởi nghiệp, nắm lấy cổ tay tôi, tôi khẽ :

“ Tống Oản, em có nguyện ý cùng không?”

Từ đó, dù phía trước là địa ngục hay núi lửa, tôi cũng không hề do dự.

Ba năm phấn đấu, chúng tôi từ căn phòng chật chội dưới tầng hầm, đến căn hộ cao cấp rộng lớn như bây giờ.

Tôi cứ nghĩ, mình đã vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất.

“ Tôi đi đây, hãy nghĩ cho kỹ.”

Lâm Tự đứng dậy, từ trên cao xuống tôi.

“ Tôi luôn thích son màu rực rỡ, Lục Sùng Niên lại tặng tôi màu hồng nhạt.”

“ Điều này cho thấy, dù ta thích tôi, lại không muốn tìm hiểu về tôi.”

“ Cô Tống, việc có thích uống cà phê hay không chẳng lên điều gì, không cần phải miễn cưỡng bản thân, bỏ cả đống đường vào như .”

Tôi ngẩng đầu, bóng lưng Lâm Tự rời đi.

Dáng vẻ uyển chuyển ấy, chính là hình mẫu chị tôi từng mơ ước thuở nhỏ.

Khoảnh khắc này, tôi cảm giác trong đầu mình có gì đó đang thay đổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...